"Phái thêm hai người, theo dõi kỹ Thẩm Xuân Hòa đi."
Tam Tử: "Vâng."
...
10 giờ sáng, Thẩm Loan ra ngoài.
Hồ Chí Bắc ngồi canh đã lâu cuối cùng cũng có thể bắt đầu hoạt động, anh ta
theo sát nhưng cũng cực kỳ chủ ý để ẩn nấp.
"Tổng giám đốc Thẩm." Lý Phục đứng dậy kéo ghế thay cô.
Thẩm Loan ngồi xuống, lấy máy tính ra.
Hai người ngồi trong tiệm cà phê bắt đầu bàn công việc.
Mới đầu vẫn bàn bạc rất bình thường, nhưng Lý Phục sau khi nói nói mấy câu
thì đã ngồi sát bên cạnh Thẩm Loan, hai người cùng nhau chỉ chỉ vào màn hình
máy tính.
Tay còn thỉnh thoảng đụng vào nhau, đầu cũng dựa rất gần.
Cách một cánh cửa sổ nhưng Hồ Chí Bắc nhìn rất rõ ràng, cũng chụp được rõ
từng lỗ chân lông.
Có nên đưa cho lão Lục xem không đây?
Đây là vấn đề mà anh ta vẫn luôn rối rắm cho đến khi anh ta kết thúc một ngày
theo dõi để trở về quận Tượng Sơn.
"Tam ca đã trở lại rồi!"
Giọng nói của Lục Thâm trực tiếp dẫn Quyền Hãn Đình tới: "Đến phòng làm
việc rồi nói?"
"Ừ." Hồ Chí Bắc đi vào theo anh.
Lục Thâm đứng bên ngoài, duỗi dài cổ muốn nghe chút chuyện vui, đáng tiếc,
cách một cánh cửa nên chẳng nghe thấy gì.
Anh ta bĩu môi: "Không nghe thì không nghe, cứ đề phòng như ăn trộm thế, đến
mức này sao?"
...
Trong phòng làm việc.
Hồ Chí Bắc báo cáo từng chi tiết nhỏ nhất như hôm nay Thẩm Loan đi đâu, làm
cái gì, còn tỉ mỉ hơn những người anh phái đi trước kia.
Về chi tiết, Quyền Hãn Đình cũng có thể truy hỏi thỏa thích.
Ví dụ như—
"Lý Phục? Ai?"
Hồ Chí Bắc vừa nghe đã thấy lại có búa tạ rơi xuống đất rồi, anh ta biết vấn đề
này không thể lòng vòng được rồi.
Lão Lục nhạy cảm với một người thế sao? Đặc biệt là những chuyện liên quan
đến Thẩm Loan, anh còn nhạy bén hơn cả chó săn.
"Có lẽ là nhân viên của em dâu." Hồ Chí Bắc cố gắng bình tĩnh đáp lại.
"Bọn họ gặp nhau ở đâu?"
"Quán cà phê."
"Ai đi gặp ai?"
Da đầu Hồ Chí Bắc tệ dại.
Quyền Hãn Đình: "Nói thẳng!"
"Cũng có thể là... Là em dâu đi gặp cậu ta."
Rầm —
Một đấm nện trên mặt bàn, Quyền Hãn Đình nghiến răng nghiến lợi: "Ngay cả
tôi mà cô ấy cũng không gặp, thằng Lý Phục đó dựa vào cái gì chứ?!"
"Đúng vậy, dựa vào gì chứ..." Hồ Chí Bắc nói theo anh, tròng mắt chuyển động,
vắt hết óc để nghĩ cách đối phó.
Đáng tiếc, không đợi ông ta nghĩ ra biện pháp thì tình huống lo lắng nhất cũng
đã xảy đến—
Quyền Hãn Đình: "Có ảnh chụp không?"
Một chữ "Không" của Hồ Chí Bắc vừa ra khỏi miệng, chữ "Có" còn nín trong
cổ họng thì đã nghe thấy Quyền Hãn Đình lạnh như băng ra lệnh: "Lấy ra."
Bỏ qua chuyện có hay không, trực tiếp làm theo ý mình.
Đồ bạo quân này!
Nhưng điều tồi tệ là Hồ Chí Bắc lại có ảnh...
Điện thoại cuối cùng cũng về chỗ của Quyền Hãn Đình, anh click mở album,
từng tấm từng tấm cứ lướt qua.
Từ góc độ của Hồ Chí Bắc có thể thấy rõ được những cảm xúc biến hóa trên
khuôn mặt anh, từ lúc bắt đầu nghiêm túc, sau đó đen như than, khoảng cách
cũng chi có vài giây mà thôi
Tới rồi kìa!
Thuốc đâu!
...
Ban đêm, trong một ngôi biệt thự của quận Tượng Sơn truyền đến tiếng khóc
của người đàn ông, vừa thê lương vừa đau đớn, khiến người nghe run sợ.
Sở Ngộ Giang: "Đã bao lâu rồi?"
Lăng Vân: "Còn kém ba phút nữa là được một tiếng."
Sở Ngộ Giang: "Tôi cảm thấy sau chúng ta phải đối xử tốt với Tiểu Thất gia tốt
một chút, cậu nói được không?"
Lăng Vân nghĩ nghĩ: "Có thể."
Dù sao anh ta cũng thảm như vậy rồi.
Mỗi người đều có trách nhiệm chăm sóc những người có số phận đáng thương
mà.
Trên sân huấn luyện, Lục Thâm đã mệt như một con chó chết, thở hồng hộc, mồ
hôi ướt đẫm.
Ngược lại Quyền Hãn Đình vẫn cực kỳ có tinh thần, ý chiến đấu rất mạnh:
"Lên, tiếp tục!"
"Lục ca, em... Không được... Anh tha cho em đi..."
"Lặp lại lần nữa, lên!"
"Ảnh là do Tam ca chụp, anh không tìm anh ấy luyện quyền mà tìm em làm cái
gì?" Lục Thâm càng nói càng muốn khóc, ngửa đầu nhìn trần nhà: "Sao tôi lại
xui xẻo như thế chứ? Làm người mệt mỏi quá rồi..."
Quá mẹ nó mệt mỏi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT