Hồng Kông luôn mang đến cho người ta cảm giác hoài cổ, như thể ngay cả ánh sáng cũng có một lớp lọc cổ điển. Khi ánh sáng chiếu qua cửa kính vào phòng khách, lớp vàng óng ánh bị tự nhiên oxy hóa. Mặc dù vậy, Tiết Đồng vẫn cảm thấy chói mắt.
Lục Thi Mạc đã sử dụng dầu gội của cô tối qua, Tiết Đồng có thể nhận ra điều đó. Cô đã dùng loại dầu gội này nhiều năm, mùi hương quen thuộc trên Lục Thi Mạc biến thành một mùi hương đặc biệt, khiến người ta an thần nhưng không thể yên lòng.
Vì vậy, cô đổ lỗi cho ánh sáng vì sự khó chịu khi không thể ngủ.
Tiết Đồng dùng tay che mắt, nhưng vẫn thấy không đủ.
Sẽ tốt hơn nếu có màn đêm che giấu ý đồ rõ ràng của cô, càng kín kẽ càng tốt.
"Sam, đóng rèm và tắt đèn."
Rèm cửa từ từ kéo lại, mang hết ánh sáng trong phòng đi, đèn cũng không để lại một khe hở nào.
Tối quá, Lục Thi Mạc không nhìn thấy gì nữa.
"Hôm nay đã ngủ đủ chưa?" Giọng nói lười biếng của Tiết Đồng trầm và sâu.
Trong phòng chỉ còn hai người, Lục Thi Mạc biết Tiết Đồng đang hỏi mình, cô chống hai tay lên ghế sofa, gật đầu trả lời: "Ừm."
"Vậy thì ngủ thêm một chút."
Tiết Đồng nhích vào trong ghế sofa, vỗ nhẹ vào cạnh ghế và nói:
"Lại đây."
Lục Thi Mạc ngờ nghệch như một con rối gỗ, mò mẫm cạnh ghế sofa và cứng nhắc nằm xuống.
Cô là người biết giữ khoảng cách, hành động rất chậm rãi và cẩn thận, sợ rằng sẽ chen lấn trong không gian chật hẹp.
Tiết Đồng thấy Lục Thi Mạc đang nằm xuống, tay vốn đè dưới mặt nghiêng giờ đưa ra ngoài, động tác nhanh nhẹn và chính xác. Khi thân thể Lục Thi Mạc chìm xuống, cô đã đỡ lấy cổ của cô ấy, sau đó tay thả dọc theo mép ghế, cảnh tượng diễn ra tự nhiên như đã xảy ra nhiều lần trước đó.
Trong bóng tối, mọi giác quan đều trở nên nhạy cảm, đó là bản năng của con người.
Lục Thi Mạc có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ cánh tay của Tiết Đồng, dường như nó đang vướng vào mái tóc rối của cô. Động mạch cổ của cô đập liên hồi, cô muốn kiểm soát nhưng không thể. Mọi thứ đều được phóng đại, nhưng lại như đang đứng yên.
Giờ cô đã đủ tỉnh táo.
Không khóc cũng không sốt, não bộ có thể chính xác nắm bắt mọi cảm giác mà xúc giác mang lại, tập trung cảm nhận. Cô cảm thấy cơ thể mình ghét sự tiếp xúc thân mật, như thể ai đó đã khôi phục lại cài đặt gốc của nó.
Tiết Đồng và Lục Thi Mạc nằm cách nhau một khoảng. Tiết Đồng cuộn mình, tựa đầu vào cổ áo ấm. Giống như đang tự nâng đỡ cơ thể, cũng giống như đang buộc phải cách ly.
Khoảng cách hợp lý giữa bạn bè là 1,2 mét.
Bây giờ cô đang cách ly với mong muốn vượt qua khoảng cách này.
Mong muốn nhưng không phải là dục vọng.
Chỉ đơn giản là muốn điều này xảy ra ngay lúc này.
"Cô có khó chịu ở đâu không?" Lục Thi Mạc nghe thấy tiếng thở không đều của Tiết Đồng, nhỏ giọng hỏi, sợ làm phiền giấc ngủ của cô.
"Buồn ngủ."
"Vậy cô ngủ đi."
Lục Thi Mạc bắt đầu không thích gọi Tiết Đồng là giáo quan nữa, cô cố ý bỏ qua, và Tiết Đồng cũng không nhận ra.
Mệt mỏi quá.
Tiết Đồng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, suy nghĩ miên man, cô mơ một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, cô lại mơ thấy A Tư.
Trong giấc mơ không còn tiếng ve kêu phiền não, những mảnh kính vỡ trong lớp học và những chiếc bàn ghế lộn xộn đã trở lại trật tự. A Tư không mặc đồng phục, thay vào đó là chiếc áo len cổ cao màu đen, mọi thứ trở lại buổi tối mùa đông khi họ lần đầu gặp nhau, tuổi 18 tan vỡ của thanh xuân.
Tiết Đồng lần này đến sớm hơn vài phút.
Ở tuổi 29, cuối cùng cô không còn chạy đến, quần áo không còn dính bùn sau khi ngã, cô không thấy vết thương trên mặt A Tư, cô thấy rõ chiếc khăn quàng cổ mà cô tặng quấn quanh cổ A Tư, ấm áp che chắn gió lạnh từ mái nhà vào buổi tối mùa đông.
Hai người nhìn nhau từ xa trên lầu.
"Mệt quá." A Tư mở miệng, nhưng gió quá lớn không nghe thấy gì, "Arsit, quyết định của mình không liên quan đến cậu."
Tiết Đồng gần như đã quên mất giọng của người đó.
"Cậu đừng nhảy." Tiết Đồng nhìn lên cầu thang, cô muốn chạy lên lầu.
Đúng vậy, cô đã vô số lần muốn quay lại cảnh này, ít nhất có thể cho cô thêm vài bước để lên lầu. Ít nhất đừng để người đó rơi xuống trước mắt mình.
Nhưng mười năm trôi qua cuối cùng lại mơ thấy, lại càng cảm thấy bất lực.
"Cậu đừng... nhảy xuống như thế." Tiết Đồng bắt đầu khóc, nước mắt rơi xuống khóe miệng, trái tim cô đau nhói đến nỗi không thể bước nổi một bước. Ánh nắng trên đầu đột nhiên biến mất, mọi thứ tối đi với tốc độ nhanh nhất, Tiết Đồng gần như cầu xin, "Mình sẽ không chịu nổi."
"Cậu đi nhanh đi." A Tư đứng trên mái nhà vẫy tay với cô, ánh mắt đầy sự thờ ơ, nửa bàn chân đã lơ lửng bên mép, dường như chỉ cần gió thổi sẽ đổ.
"Vậy tại sao cậu gọi mình đến?" Tiết Đồng lấy tay che mắt, cô không dám nhìn. Nước mắt chảy qua kẽ tay rơi xuống đất, cô biết tất cả sẽ xảy ra trong vài giây nữa.
Chỉ là cô không biết câu trả lời, và lần này may mắn còn có cơ hội, nên cô khóc và hỏi, "Lần này mình không đến muộn mà? Mình đã đến rồi mà? Mình đã đến kịp mà? Vậy tại sao cậu vẫn phải đi?"
"Tại sao cậu không thể kiên trì một chút? Mình sắp thi vào trường cảnh sát, mình sẽ bắt được bọn chúng, cậu đợi mình không được sao? Hoặc mình sẽ dẫn cậu chạy trốn, chúng ta có thể đi Tây Ban Nha, hoặc cậu muốn đi đâu cũng được, tại sao phải chết ở tuổi 18 này?"
Tiếng động lớn đáng lẽ phải vang lên nhưng lại không có âm thanh nào phát ra. Tiết Đồng lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống chân mình, trái tim bị siết chặt, dopamine trong cơ thể dần tiến về con số không, adrenaline cũng giảm đột ngột, cơn đau trong giấc mơ rõ ràng đến mức khiến người ta kinh hoàng.
Năm phút trước, Lục Thi Mạc nghe thấy tiếng thì thầm phát ra từ phía sau của Tiết Đồng, gấp gáp và xen lẫn tiếng nức nở, cô lo lắng muốn xoay người nhưng lại không dám.
Mãi cho đến khi tiếng nức nở của đối phương ngày càng rõ ràng, cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn, nhẹ nhàng xoay người lại. Đầu của Tiết Đồng ban đầu dựa vào lưng cô, giờ đã chuyển sang dựa vào ngực cô, "Cô không sao chứ?"
Bàn tay của Tiết Đồng đang nắm chặt áo trước ngực, vừa vặn chạm vào người Lục Thi Mạc.
"Giáo quan, cô làm sao vậy?" Lục Thi Mạc không biết đối phương đang tỉnh hay đang ngủ, cô nhẹ nhàng đưa tay tới gần vai Tiết Đồng. Khi đặt tay lên vai mà không thấy Tiết Đồng phản ứng, cô mới nhận ra đối phương đang gặp ác mộng.
"Cô tỉnh lại đi." Cô xoa vai Tiết Đồng, miệng bắt đầu lặp đi lặp lại, "Cô đừng khóc nữa mà."
Tiết Đồng bị những tiếng gọi của Lục Thi Mạc đánh thức, các giác quan của cô như vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của mình trong giấc mơ một giây trước.
Cô muốn nhanh chóng ngừng lại, nhưng cơn đau trong tim không theo kịp bước tỉnh dậy, cô vẫn còn đau, nên không thể dừng lại được.
Nước mắt, phản ứng yếu đuối nhất của con người trước cơn đau.
"Cô chỉ đang mơ thôi mà."
Một lời an ủi tốt bụng trở thành một lời nhắc nhở cố ý.
Thực ra chẳng có giấc mơ nào cả.
Tiết Đồng bây giờ thậm chí không thể tìm ra lý do để tự lừa dối mình.
Cô không thể kiềm chế được nước mắt của mình, khiến Tiết Đồng buộc phải nhắm mắt lại, bàn tay đang nắm chặt trước ngực dời lên che miệng. Cô dùng mu bàn tay bịt chặt mũi và miệng, cố gắng không để mình làm Lục Thi Mạc sợ, che giấu sự mất tự chủ của mình.
Chắc chắn là vì tối qua cô đã thấy quá nhiều thiếu nữ lầm lỡ.
Tiết Đồng quy kết cơn ác mộng này là do điều đó.
Tiếng khóc kìm nén của đối phương khiến Lục Thi Mạc cảm thấy khó chịu, cô không giỏi an ủi người khác, nói vài câu mà Tiết Đồng không trả lời, cô không biết nói gì nên đành im lặng.
Tiết Đồng khóc đến mệt mỏi, giọng khàn khàn nói: "Tay tôi bị tê rồi."
"Ồ ồ." Lục Thi Mạc vội ngồi dậy định bật đèn, nhưng lại nghe thấy Tiết Đồng nói từ phía sau, "Đừng bật đèn."
"Được thôi." Lục Thi Mạc ngồi lại trên ghế sofa.
Hai người chìm trong bóng tối, im lặng rất lâu cho đến khi bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, Tiết Đồng không còn cần rèm cửa che chắn nữa, cô mới ra lệnh cho Sam mở rèm cửa, ánh đèn lại yếu nhất.
"Cô đói không?" Lục Thi Mạc không nhìn vào đôi mắt sưng húp vì khóc của Tiết Đồng, chỉ hỏi vu vơ.
"Đói, từ sáng đã đói rồi." Tiết Đồng bước vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa qua, rồi bước ra, Lục Thi Mạc đã chuẩn bị xong bữa tối.
Một đĩa salad trái cây, phù hợp với chế độ ăn low-carb* của Tiết Đồng.
*Chế độ dựa trên nguyên lý hạn chế tiêu thụ tinh bột, protein và chất béo
"Em ăn cùng tôi chắc sẽ gầy đi, hay là em gọi đồ ăn ngoài đi." Tiết Đồng sau khi tắm xong đã trở lại trạng thái bình thường, giọng nói và ánh mắt đều như thường, không có chút yếu đuối nào.
"Không cần đâu giáo quan, em tối nay—"
"Tối nay em tiếp tục ngủ ở đây."
Tiết Đồng cúi đầu, như tính toán thời gian, "Đợi trường học xử lý xong chuyện của em, rồi tính tiếp."
"Nhưng em như vậy cứ làm phiền cô mãi."
Lục Thi Mạc nhớ lại tối qua Tiết Đồng không về nhà, có lẽ việc cô ở đây đã mang lại cho Tiết Đồng những rắc rối không cần thiết, buộc cô phải tránh bão ra ngoài thuê phòng. Nghĩ đến đây, Lục Thi Mạc vừa tức giận vừa buồn bã.
"Không sao đâu." Tiết Đồng không còn hứng ăn nữa, đặt nĩa xuống, cầm đồ dùng của mình rửa qua, rồi cho vào máy rửa chén.
"Ngày mai còn phải đi học, hôm nay em ngủ trên ghế sofa, ngày mai tôi sẽ ngủ sofa." Tiết Đồng bước vào phòng ngủ, lấy gối của Lục Thi Mạc ra, "Còn nữa, chiều nay xin lỗi."
Nói xong cô liền quay vào phòng, đóng cửa lại.
Cả đêm, Lục Thi Mạc mơ màng, không ngủ ngon được.
Sáng sớm, cô thức dậy trước, nhanh chóng dọn dẹp nội vụ, rửa mặt xong làm bữa sáng.
Tiết Đồng không ăn bữa sáng kiểu Trung, cũng tiện, Lục Thi Mạc chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài đi tàu điện ngầm đến trường, vừa lúc gặp giáo quan bước ra cửa.
Tiết Đồng vừa rửa mặt xong, mở cửa thấy Lục Thi Mạc đang mang giày ở cửa, liền nhíu mày, "Em định đi đâu?"
"Đi học ạ." Lục Thi Mạc buộc dây giày.
Tiết Đồng liếc nhìn bữa sáng trên bàn bếp, cà phê và sandwich.
Cô quay đầu bước vào phòng thay đồ, giọng trầm xuống, buông một câu: "Đợi tôi đưa em đi."
"Ồ." Lục Thi Mạc gãi đầu không hiểu, ngồi trên ghế chờ.
Hôm nay Tiết Đồng lại không có lớp... Cô ấy tiện đường ra ngoài sao? Có phải lại đi gặp bạn trai không?
Thôi kệ, nghĩ nhiều làm gì, có người đưa đi là tốt rồi, không phải chen chúc trong tàu điện ngầm giờ cao điểm.
Cửa phòng thay đồ mở ra, Tiết Đồng bước ra ngoài.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, hai đầu vai rủ xuống chiếc dây đai màu đen, vòng qua nách khóa vào eo, cài vào quần tây rộng rãi.
Áo sơ mi không cài hai nút trên cùng, trên cánh tay có hai vòng bạc mỏng, giữ chặt áo sơ mi không nhăn trên người cô. Toàn thân toát lên vẻ đẹp quý phái và cấm kỵ.
Lục Thi Mạc nhìn đến ngẩn người.
Cô chưa bao giờ thấy một phụ nữ nào mặc như vậy.
Chiếc dây đai này, nếu đặt lên người mình, chỉ có thể trở thành một món đồ vô dụng.
Tiết Đồng lịch sự nhấc cà phê lên uống một ngụm, cắn một miếng sandwich, rồi nhìn ra cửa nói: "Đi thôi."
Hai người nhanh chóng xuống tầng, đi vào hầm xe, bước đến trước chiếc Aston Martin, Tiết Đồng bấm chìa khóa xe, lặng lẽ mở cửa xe cho Lục Thi Mạc.
...
Nhìn chiếc xe trị giá vài triệu, Lục Thi Mạc đột nhiên cảm thấy cái khoảng cách xa lạ trên người Tiết Đồng trở nên hợp lý.
Phải thừa nhận rằng, giáo dưỡng thực sự được thể hiện trong xuất thân của một người. Mặc dù khó xác định sự khác biệt về xuất thân tốt hay xấu, nhưng nó mang lại những khác biệt nhỏ nhặt.
Nhưng cô thực sự có thể cảm nhận được sự lịch sự trong cử chỉ của Tiết Đồng, sự ổn định trong cảm xúc của cô ấy, sự tuân thủ của cô ấy với những quy tắc xã hội, sự tự giác về cân nặng, và ngay cả khi không muốn ăn, cô ấy vẫn ăn một miếng sandwich, cùng với sự tôn trọng trong lời xin lỗi và cái ôm.
Xe chạy rất nhanh, suốt đường đi Lục Thi Mạc không dám nhìn Tiết Đồng.
Hôm nay giáo quan quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta căng thẳng.
"Tối tôi sẽ đến đón em." Khi xuống xe, Tiết Đồng chỉ bỏ lại một câu nhẹ bẫng.
"Không cần đâu, em có thể tự đi tàu điện ngầm về." Lục Thi Mạc vội vàng xua tay, từ tiểu học đến giờ cô chưa từng được ai đưa đón bằng xe, không quen chút nào.
"Em gọi điện cho tôi." Tiết Đồng bị từ chối, môi cô mím chặt, cô tìm một lý do rồi nâng cửa sổ xe lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT