Để bắt Tô Tử Khanh đổi cách gọi Tống Thức Chu, có nhiều cách khác nhau để làm điều đó, nhưng Bạch Nhược Vi lại chọn cách ngốc nghếch nhất.

Đôi lông mày chị khẽ cụp xuống, trong đôi mắt xanh nhạt ánh lên những cảm xúc như mực đen đậm, sâu và chìm không bình thường. Chị đang cố gắng kiềm chế cảm giác chiếm hữu và những suy nghĩ cuồng loạn trong đầu mình, vì Tống Thức Chu cho rằng điều này không tốt. Sự chiếm hữu quá nặng nề giống như một chiếc xiềng xích giữa hai người, nên chị phải kiềm chế, phải gạt bỏ những ý nghĩ điên rồ ấy.

Nhưng nếu chị không thể kiềm chế thì sao?

Tiếng tim đập vang lên trong lồng ngực, nhịp đập càng lúc càng nhanh. Dù Tống Thức Chu đang đứng ngay trước mặt, hương hoa đêm trên cơ thể cô lại cứ né tránh chị. Bất kể chị cố gắng cảm nhận và khao khát đến mức nào, hương thơm đó vẫn như cố tình lảng tránh, lướt qua chị.

Người trước mặt trông như mất hồn, khiến Tống Thức Chu cảm thấy lạ lùng, đôi mày khẽ nhướn lên.

“Một cách gọi thôi mà, chuyện nhỏ như vậy cũng đáng khiến chị Bạch khó chịu sao?"

“Không phải vậy.”

Bạch Nhược Vi cau mày, vội vàng nắm lấy tay Tống Thức Chu.

Tống Thức Chu thoáng giật mình, nghe chị tiếp tục nói.

“Dù là "Chu Chu" hay "Tiểu Thuyền", đó đều là những cái tên thân mật mà tôi đã đặt cho em, chúng rất quan trọng. Dù chỉ là một cách gọi, nhưng cũng rất quan trọng.”

Tên chị đặt cho cô quan trọng đến thế, nhưng còn những thứ cô đã tặng chị thì sao, chẳng lẽ không quan trọng? Chị có thể dễ dàng quên chúng, vậy tại sao bây giờ lại cố chấp với một chuyện nhỏ nhặt như thế?

Tống Thức Chu dừng lại một chút, “Chị thực sự muốn nói điều gì?"

Giữa hai người dâng lên một dòng chảy ngầm yên lặng, dù không ai nói gì, nhưng dường như hàng nghìn câu chữ lượn lờ bên tai Bạch Nhược Vi, khiến chị bối rối, không thể nói ra những lời đã chuẩn bị trước.

Ngay trước khi Tống Thức Chu cảm thấy thất vọng, Bạch Nhược Vi khẽ nói.

“Tôi chỉ hơi tức giận thôi...”

Tống Thức Chu ngạc nhiên.

“Tức giận?”

“Chỉ vì người khác gọi tôi là "Chu Chu" mà chị tức giận sao?"

Bạch Nhược Vi gật đầu.

Không hiểu sao, một người như chị, luôn mạnh mẽ và kiêu hãnh, lại trở nên trẻ con đến mức đáng sợ khi yêu. Ánh mắt chị đột nhiên chìm sâu, như thể nỗi buồn đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Chị cũng biết rằng bản thân mình như vậy thật trẻ con, thật không tốt, thậm chí còn có chút tiêu chuẩn kép. Chị quên đi món quà quan trọng mà Tống Thức Chu đã tặng, chị dựa vào đâu mà yêu cầu cô phải làm mọi thứ hoàn hảo? Chị muốn giải thích, nhưng bước chân lại lảo đảo.

Hơn nữa, trong tình cảm, chị luôn là người cao ngạo, đã bao nhiêu lần chị phớt lờ cảm xúc của Tống Thức Chu?

Trong đầu Bạch Nhược Vi hiện lên vô số hình ảnh của quá khứ: công khai mối quan hệ của họ trước mặt cấp dưới mà không để ý đến cảm xúc của Tống Thức Chu, khiến cô bị người ta nghi ngờ, chỉ trích; hứa sẽ cùng ăn tối nhưng lại lỡ hẹn, khi về nhà, Tống Thức Chu đã ôm chiếc đèn ngủ nhỏ ngủ gục trên ghế sofa, chờ chị; khi cô cần an ủi nhất, chị chỉ để lại những lời nói vô nghĩa...

Chị thật tàn nhẫn...

Thân hình chị khẽ lảo đảo, như bị quá khứ ép đến mức không thể đứng vững. Chị cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ, trên thế gian này không có ai tệ như chị...

Tống Thức Chu theo phản xạ đỡ lấy chị.

Hương hoa nguyệt quế phảng phất quanh mũi cô, mang theo một chút ngọt ngào. Bàn tay cô vô tình lướt qua làn da của Bạch Nhược Vi, cảm nhận được hơi nóng bất thường.

Nóng như sốt.

Tống Thức Chu ngừng lại.

“Tầng hai có nơi để chị nghỉ ngơi, chị Bạch, tay chị bị bẩn vì đất sét, tốt nhất nên đi rửa tay."

.....

Phòng làm việc trở lại với sự yên tĩnh, hương hoa nguyệt quế phảng phất trong không gian, dường như muốn níu kéo không rời xa Tống Thức Chu.

Thời tiết ở Hậu Hải có chút ẩm ướt, gió xuân thổi vào khiến không khí thêm nồng nàn. Tống Thức Chu dọn dẹp sạch sẽ tầng một, rồi mở cửa sổ để gió thổi vào. Hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh chiều tà màu cam nhạt bao trùm bầu trời nặng nề. Mặc dù khung cảnh trông ấm áp, nhưng lại vô tình mang đến một cảm giác nặng nề, như thể có điều gì đó đang sắp bùng nổ, vừa hấp dẫn vừa khó chịu.

Khoảng nửa giờ sau, Tô Tử Khanh gọi điện cho cô, giọng cô gái bên kia đầu dây đầy năng lượng.

“Thức Chu, tớ đến đầu hẻm rồi. Tớ mang theo nhiều đồ lắm, mà xe không được phép vào đây, cậu ra đầu hẻm đón tớ nha.”

Tống Thức Chu mặc áo khoác và bước ra ngoài. Dưới ánh hoàng hôn cam rực rỡ, Tô Tử Khanh chẳng biết kiếm đâu ra một chiếc xe kéo nhỏ, trên đó chất đầy các giỏ hoa.

Nhìn trông vừa buồn cười vừa chân thành.

Tống Thức Chu khẽ thở dài bất lực.

“Cậu mua nhiều hoa như vậy làm gì? Đã nói là chưa khai trương chính thức mà, tớ đâu có chỗ để chúng?"

Tô Tử Khanh lè lưỡi, trông có vẻ hơi ngại ngùng.

“Không nhiều lắm đâu mà, tớ chỉ mua vài chậu thôi. Nếu cậu không có chỗ để thì chia cho các cửa hàng gần đó đi, dù sao cũng phải làm quen với hàng xóm mà.”

Giọng cô ấy nghe có vẻ yếu ớt, như thể không chắc chắn.

Tống Thức Chu và cô ấy cùng kéo chiếc xe về phía phòng làm việc. Những con hẻm nhỏ ở Hậu Hải đều trải đá cuội, bánh xe lăn trên đó tạo ra tiếng cọt kẹt. Sau một hồi vật lộn, cả hai cuối cùng cũng đến trước cửa phòng làm việc.

Tống Thức Chu mở cửa, Tô Tử Khanh mệt nhoài, vừa vào đến nơi đã ngồi phịch xuống ghế sofa, tự rót cho mình một cốc nước.

Tống Thức Chu nhắc: “Trên lầu có người đấy.”

Tô Tử Khanh nhướn mày: “Ai vậy? Đừng nói là Tiểu Bạch Long nhé?"

Thấy Tống Thức Chu không trả lời, Tô Tử Khanh bỗng hiểu ra, rồi hét lên.

“Ôi trời, đúng là Tiểu Bạch Long rồi! Tớ thích cô ấy lắm, cô ấy ở đâu? Tớ phải lên xin chữ ký thôi!”

Tô Tử Khanh là kiểu người hâm mộ mù quáng trước vẻ đẹp của người khác. Từ lâu cô đã là fan cuồng của Bạch Nhược Vi, ai ở Nội Thành cũng biết điều đó.

Tống Thức Chu cười khẽ: “Cậu cứ lên đi, cô ấy ở trên tầng. Nhưng có vẻ cô ấy không được khỏe."

Tô Tử Khanh lập tức im lặng.

“Vậy tớ sẽ nói nhỏ thôi, không làm phiền cô ấy nghỉ ngơi."

Cô nhìn lại những bông hoa, nói: “Mấy thứ này tốn của tớ cả đống tiền đấy. Nếu cạu không thích hoa giỏ thì thôi, nhưng hai bó hoa ly này cậu nhất định phải trân trọng nha."

Tống Thức Chu bất lực nhìn đống hoa bên ngoài cửa, khi nãy họ kéo xe qua hẻm, khiến không ít người nghĩ rằng họ đã cướp một cửa hàng hoa.

“Cảm ơn cậu, tớ rất thích. Chỉ là... có hơi nhiều quá.”

Vì nghe nói Tống Thức Chu khai trương phòng làm việc, nên Tô Tử Khanh mua rất nhiều hoa. Chiếc xe kéo nhỏ chất đầy giỏ hoa, còn có hai bó hoa ly lớn, một bó màu trắng và một bó màu champagne.

Tô Tử Khanh ngừng lại, gãi đầu, trông có vẻ hơi ngại.

“Thức Chu... thực ra về chuyện của chị Ngọc lần trước..."

Tống Thức Chu hỏi: “Chuyện gì?"

Tô Tử Khanh đáp: “Chuyện chị Ngọc giúp cậu tìm phòng làm việc ấy.”

“Tớ thật sự không cố ý tiết lộ tình hình của cậu đâu, chỉ là chị Ngọc quá lo lắng, tớ nghĩ hai người là chị em, quan hệ lại tốt, nên mới nói với chị ấy về việc cậu mở phòng làm việc."

“Thôi, tớ biết là cậu không cố ý." دو

Tống Thức Chu đặt tay lên thành ghế sofa.

“Tình hình nhà họ Tống rất phức tạp, không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

“Tớ rất cảm ơn cậu đã giúp đỡ tớ trong thời gian này, nhưng chuyện của chị Ngọc, tớ không muốn cậu phiền chị ấy vì tớ nữa.”

Lời cô nói nghe có vẻ uyển chuyển, nhưng thực chất là ngầm nhắc nhở Tô Tử Khanh không nên báo tin cho Phùng Ngọc nữa. Họ đã là bạn tốt bao nhiêu năm, nên Tô Tử Khanh hiểu ý ngay lập tức.

“Thực ra tớ từng nghĩ rằng sau khi chị Ngọc biết cậu muốn làm gốm sứ, chị ấy sẽ giao cho cậu việc kinh doanh của nhà ho Tống. Nhưng không ngờ chị Ngọc chẳng có ý định đó, thậm chí còn...”

Xuất thân của Phùng Ngọc và Tống Thức Chu không phải là bí mật ở Nội Thành. Hầu hết mọi người trong giới thượng lưu đều biết sự thật: Tống Thức Chu là con thật, còn Phùng Ngọc là con giả.

Tống Thức Chu bình thản nói: “Khanh Khanh, tớ ông còn liên quan gì đến nhà họ Tống nữa. Tống thị là tâm huyết của bà Tống Lam Y và chị Ngọc. Họ muốn giao cho ai, khi nào giao, chẳng liên quan gì đến tớ.”

Tô Tử Khanh gật đầu.

“Thức Chu, tớ nói những điều này không có ý gì khác. Cậu biết mà, tớ luôn thẳng thắn nghĩ gì nói nấy... Có lẽ chị Ngọc cũng có những khó xử riêng, nhà cậu đúng là rất phức tạp, tớ sẽ không can thiệp nữa.”

Tống Thức Chu lặng lẽ nghe, rồi bật cười.

“Tất nhiên là tớ tin cậu rồi. Chúng ta là bạn đã lâu như vậy, chẳng lẽ tớ không hiểu được suy nghĩ của cậu? Nếu cậu không có ý gì khác, thì sau này đừng nói về chuyện đó nữa.”

Tô Tử Khanh gãi đầu, trông có vẻ hơi ngại.

“Được rồi, tớ biết rồi. Sau này tớ sẽ không làm chị thất vọng nữa~"

Cô ngồi một lúc, rồi nhìn quanh phòng đầy chán nản. Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy công cụ làm gốm đặt giữa phòng.

“Thức Chu, mấy thứ này cậu chuẩn bị không tệ nhỉ. Bây giờ nhiều người thích làm gốm thủ công lắm, máy làm gốm cũng dễ dùng, chắc chắn sẽ có nhiều người muốn thử.”

Tống Thức Chu gật đầu.

“Đúng vậy, tớ định khi nào tìm được một căn nhà khác, sẽ mở một khu riêng cho khách hàng trải nghiệm làm gốm DIY."

Nhà Tô Tử Khanh làm về thiết kế trang sức, nên cô ấy có năng khiếu về thủ công mỹ nghệ. Cộng thêm mối quan hệ thân thiết với Tôn Mộng Thần, cô ấy cũng đã có chút hiểu biết về gốm sứ. Cô ấy đứng dậy, bước đến bên cạnh máy làm gốm.

“Thức Chu, tớ có thể thử không?"

Tống Thức Chu gật đầu.

Tô Tử Khanh liền ngồi xuống.

Tuy bình thường cô trông có vẻ nghịch ngợm, nhưng thật ra rất khéo léo. Dưới bàn tay cô, chiếc cục đất bướng bỉnh dần trở nên ngoan ngoãn. Chẳng bao lâu, một chiếc phôi gốm mảnh mai, thanh thoát xuất hiện.

Làm gốm cũng cần có năng khiếu. Có người lần đầu tiên thử cũng có thể làm ra một phôi gốm khá đẹp, còn có người dù học nhiều lần vẫn không làm ra được hình dạng nào ra hồn.

“Cảm ơn, cảm ơn, chị Mộng Thần, chị mau đến đây đánh giá tay nghề của em đi. Em vẫn còn phong độ như trước chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play