Không biết bắt đầu từ chuyến xe nào, Khang Vu Thụ dần hình thành thói quen mang đồ về nhà. Dường như là vì mỗi lần quay về, Khang Gia Niên đều quấn lấy anh hỏi, anh trai, lần này anh đi đâu thế, có ảnh chụp không, ở đó có gì khác Nam Đài không.
Anh không cảm thấy những chỗ đó có gì khác Nam Đài, nếu bắt anh phải nói thì điểm khác biệt duy nhất là đường xá phức tạp hơn. Vậy nên anh không biết nên trả lời Khang Gia Niên sao, do vậy những lần sau anh đã mang đồ lưu niệm về cho cậu.
Nếu như tới nơi đã từng tới, anh sẽ dành chút thời gian đi chọn quà cho cậu. Nhưng lần này nơi anh tới là một thành phố mới, hôm giao hàng xong, anh lái xe hàng trống không đi vài vòng, suy nghĩ nên mang gì về cho Khang Gia Niên.
Có những thứ mua nhiều quá, tới chính anh cũng không nhớ liệu mình đã từng mua nó hay chưa. Lúc đi qua một cửa hàng, anh đã chụp ảnh gửi cho cậu, muốn hỏi cậu đã có đồ ở đây chưa, kết quả lại nhận được ảnh tự sướng của Khang Gia Niên.
“?” 
“Có đẹp không?” Khang Gia Niên bắt đầu khoe mẽ: “Đây là đồ chị Thanh Mộng tặng em đấy.” 
Khang Vu Thụ đáp: “Có chị là quên anh, được lắm, lần này đừng mơ có quà nữa.” Nói rồi anh cất điện thoại vào túi, sau đó vẫn lái xe vào tiệm đồ.
Trong tiệm có mấy nữ sinh của trường cấp ba bên cạnh, họ đang bàn nhau về việc đu idol, Khang Vu Thụ không hiểu gì, nhưng lại thấy tờ báo cầu vồng trên tay họ. Anh tò mò nhìn chằm chằm tờ báo đó, thấy nó có thể xuất hiện cầu vồng một cách kỳ diệu, đây là lần đầu tiên anh thấy đồ như thế.
“Tờ báo này mua ở quầy nào thế?” Anh đột nhiên lên tiếng hỏi, hai cô gái kia còn tưởng anh tới bắt chuyện.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play