Khang Vu Thụ cầm một tuýp thuốc bôi vừa lấy lúc đi xuống tầng. Anh châm chọc: “Tôi nói rồi, chỉ có cái này hữu dụng thôi, cô xem cô bôi thuốc bệnh viện kê cho đi, giờ thành ra như vậy rồi.”
Lê Thanh Mộng nhân lúc đó lập tức rụt chân về, thoát khỏi bàn tay anh.
“Cô còn trốn.” Anh mạnh mẽ nắm lấy gót chân cô đang trốn sau ghế, dễ dàng moi nó ra, nhưng lực không lớn lắm, vừa không khiến cô đau lại không để cô chạy thoát được.
Mặt cô đỏ bừng, cảm thấy mình đang xúc phạm, nhưng sự xúc phạm này là tốt cho cô, khiến cô không có cớ để nổi giận.
Cô chỉ có thể thay đổi kế sách, không thể cứng với anh được, cô dịu giọng nói: “Được rồi, tôi biết rồi, anh đưa thuốc cho tôi đi, quay về tôi sẽ dùng.”
Khang Vu Thụ làm như không nghe thấy, mở nắp ra, bóp một ít ra tay rồi thoa lên da thịt đang thối rữa trên chân cô.
Ngón tay anh có những vết chai sần do lái xe nhiều năm, thô bạo chạm vào da thịt mềm mại của cô, sau đó xoay tròn đều xung quanh vết thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT