Trời càng ngày càng lạnh nhưng trong không gian của Triệu Uyển Thanh vẫn rất ấm áp.
Khi lứa gà con thứ ba được thu hoạch, Triệu Uyển Thanh vui sướng phát hiện kinh nghiệm trong khu chăn nuôi đã đầy!
Khi thanh kinh nghiệm đạt đến mức tối đa, cô có thể mở khóa một số loại vật nuôi mới.
【Xin chúc mừng chủ nhân đã mở khóa loài vật mới trong khu chăn nuôi - Vịt con, thưởng 2 gói thức ăn】
Cô mở màn hình màu xanh của hệ thống lên, trên đó hiển thị phía sau ô gà con có một ô vuông sáng lên với một chú vịt nhỏ dễ thương.
Vịt con, giá bán một điểm tích lũy, thức ăn cần thiết: một gói, thời gian nuôi dưỡng: 15 ngày.
Triệu Uyển Thanh bán một nửa số gà và sau đó mua 10 con vịt con để nuôi thử.
Nửa số gà còn lại cô bán ra thị trấn, sau khi vào thị trấn, đầu tiên Triệu Uyển Thanh ghé qua chợ đen trước để kiểm tra.
Nhưng vẫn không có ai.
Khuôn mặt của cô có chút ủ rũ. Hình như chỗ này hết hi vọng rồi, về sau cô sẽ không thể đến đây bán gà trong một thời gian dài.
Theo thỏa thuận trước đó, cô liền đến chỗ hẹn lúc trước để tìm bà lão.
Trong khuôn viên, có vài người mang theo rổ, sọt, hẳn là họ cũng đến để bán hàng giống như cô.
Ngay khi Triệu Uyển Thanh đến, một người trong số họ tiến lại gần cô,"Cô là người đã bán gà lần trước phải không?"
"À? Là tôi..."
"Vậy cô đợi chút nhé, bọn họ đang tìm cô đó. Họ đã đợi cô mấy ngày rồi mà cô không xuất hiện..."
Nói xong, người đó liền đi lên lầu.
Triệu Uyển Thanh cảm thấy hoảng loạn, trái tim cô đập bùm bùm rất nhanh...
Ở hiện đại, cô luôn là một công dân tuân thủ luật pháp, thậm chí không bao giờ vi phạm đèn đỏ!
Nhưng bây giờ, vì để kiếm sống nên cô không còn lựa nào khác ngoài việc trái pháp luật.
Xuất phát từ sự thận trọng, Triệu Uyển Thanh lập tức cắp rổ quay lưng chuồn lẹ, bước chân cực kì nhanh chóng.
"Ớ? Sao lại đi rồi?"
Người kia đã đuổi kịp cô. Triệu Uyển Thanh quay đầu, nhìn thấy mấy bà lão đang đi theo sau anh ta...
Họ không phải là những bà lão lúc trước đó sao?
Nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, Triệu Uyển Thanh cuối cùng cảm thấy nhẹ nhõm mà dừng lại.
Mấy người tiến lên vây quanh cô,"Sao cháu lại chạy?"
Triệu Uyển Thanh cảm thấy ngượng ngùng, cô còn tưởng rằng mình sắp bị bắt...
Mấy bà lão đưa cô vào trong sân rồi từ từ giải thích chuyện vừa xảy ra.
Người đàn ông vừa nãy là được mấy bà lão nhờ vả, nói là khi nào thấy Triệu Uyển Thanh thì báo với mấy bà ấy một tiếng, không ngờ lại khiến Triệu Uyển Thanh hiểu lầm.
Hiểu lầm được cởi bỏ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Cháu gái, lần này cháu mang bao nhiêu con gà đến vậy?" Một bà lão không thể chờ đợi hỏi.
"Ôi, thịt gà nhà cháu ngon lắm! Con gà còn to nữa, cháu trai lớn nhà bà ăn một con vẫn không đủ..."
"Thịt gà mềm, ngọt thịt, còn thơm nữa..."
Triệu Uyển Thanh nhận ra đây đều là khách quen.
Mấy bà cụ, mỗi người mua một con gà rồi mới dần tản đi.