Đứng ở xa, Lưu Lan chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa, ghét bỏ của thím ba bên trong quán cơm.
Lưu Lan không cần nhìn cũng biết đối tượng đang bị lấn ép cũng chính là mẹ của mình, chắc chắn lúc này bà ấy còn đang cố cười với thím ba.
"Ghi nhớ, ghi nhớ, chắc chắn Lan Tử sẽ ghi nhớ ơn của các người..."
Lưu Lan lau nước mắt trên mặt mình, bước nhanh vào trong.
Thím ba nhìn thầy Lưu Lan bước vào thì vội vàng đứng dậy, trên mặt là nụ cười hiền từ: "Hôm nay sao Lan Tử lại về sớm thế này? Cháu đã ăn cơm chưa? Trong bếp có để lại một ít thịt, là thím cố ý để lại cho hai mẹ con cháu, đến chú và thím đều nhịn ăn để lại đấy."
Trong lòng Lưu Lan đã biết rõ, làm sao có thể để phần thịt đó cho cô ấy và mẹ mình?
Nhưng bây giờ cô và mẹ mình đều đang ăn nhờ ở đậu, không thể không nở nụ cười với người thím khẩu phật tâm xà này: "Cháu không ăn đâu, cháu quay về lấy vài quyển sách, trường học sắp thi giữa kỳ rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play