Triệu Uyển Thanh còn không biết hình tượng của mình lại bị hủy hoại một lần nữa...
Xử lý xong nhân vật phản diện đầu tiên, cuộc sống của Triệu Uyển Thanh lại quay lại những ngày tháng hạnh phúc, mỗi ngày làm đồ ăn ngon nuôi béo cả nhà.
Mẹ Lâm mỗi ngày xuống đồng làm việc kiếm công điểm, tiểu Lâm nhặt phân cắt heo cỏ kiếm công điểm, Triệu Uyển Thanh ở nhà làm tốt công tác hậu cần, nấu cơm, giặt quần áo, đi dạo.
Chỉ là lúc đến rảnh sẽ ra sông giặt quần áo thì luôn cảm giác có người nói xấu sau lưng cô...
Triệu Uyển Thanh chỉ cho rằng tiếng xấu của nguyên chủ truyền xa, đến bây giờ vẫn còn có người nghị luận.
Cô bớt chút thời gian đi qua thăm nhà cũ một lần, bà cụ Lâm kéo tay cô hỏi chuyện đứa bé, cười tới híp mắt.
Nhà họ Lâm ngoại trừ bác dâu hai Lâm kỳ quái kia thì Triệu Uyển Thanh có thể cảm nhận được thái độ của những người còn lại đối với cô hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thay đổi.
Lâm tứ muội – con gái của bác cả Lâm còn tới tìm cô trao đổi tài nghệ nấu ăn một phen, Lâm lục muội và chị gái là Lâm ngũ muội cũng tới tìm cô một lần.
Lâm lục muội có tính tình hoạt bát, cái miệng nhỏ nhắn nói chuyện cũng rất ngọt ngào, Triệu Uyển Thanh có thể thoải mái trò chuyện với cô ấy, ngược lại là Lâm Ngũ muội...
Triệu Uyển Thanh có hơi một lời khó nói hết.
Nhưng dù sao những người chị em họ này cũng không ở chung với cô, không cần phải ngày ngày chạm mặt nhau, thân được thì thân, không thân được thì ít gặp là xong, Triệu Uyển Thanh đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu phiền não.
Cuộc sống yên tĩnh như nước chảy trôi qua, hôm nay, hệ thống lần nữa sàng lọc đơn đặt hàng, cuối cùng cũng tìm được việc cho Triệu Uyển Thanh làm.
"Đất Quan Âm?"
Triệu Uyển Thanh nhìn thôn tin tóm tắt đơn mua hàng, ngơ ngác lắc đầu.
Thứ này cô chưa từng thấy qua, hoàn toàn không biết.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô thu thập điểm tích lũy.
Khiêng cái cuốc nhỏ, Triệu Uyển Thanh xuất phát dưới sự chỉ dẫn của hệ thống.
Đi thẳng đến cuối thôn, hệ thống mới bảo cô dừng lại.
Bên sườn núi, hai đứa trẻ đang bới đất ở đó. Nhìn kỹ thì đất kia màu trắng, rất giống với hình ảnh trên thông tin mua hàng.
"Đây là đất Quan Âm sao?" Triệu Uyển Thanh thầm hỏi trong lòng.
Nhận được câu trả lời khẳng định của hệ thống, cô liền đi qua.
Hai đứa trẻ một nam một nữ, người con gái lớn hơn một chút, thoạt nhìn mười hai mười ba tuổi, tầm tuổi Lâm lục muội. Cậu bé thì hẳn là tầm tầm tuổi của tiểu Lâm.
Triệu Uyển Thanh nhíu mày, hai đứa nhỏ này thật sự là... quá gầy.
Nhìn như da bọc xương.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy cô đi tới, cô bé lớn hơn lôi kéo cậu nhóc tránh đường.
Triệu Uyển Thanh cầm cuốc chuẩn bị đào, lại nghe thấy cô bé nói: "Chị, cái này không đào được, chị phải quét nó."
"Quét?"
Cô nhìn cô bé đưa thứ gì đó nhìn giống như cây chổi tới.
"Cám ơn."Triệu Uyển Thanh nhận lấy.
Đất quan âm màu trắng bị quét xuống từng chút một, Triệu Uyển Thanh lấy vải bọc lại, đoán chừng đủ rồi, cô liền dừng tay lại.
Lúc trả lại chổi cho hai đứa nhỏ, cậu bé đột nhiên hỏi: "Chị ơi, nhà chị cũng ăn cái này à?"
Triệu Uyển Thanh sửng sốt,"Sao cơ?"
Đột nhiên, cô kịp phản ứng, lưng phát lạnh.