Lâm Thiệu Hoa ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó liền kéo cô ngồi xuống, chậm rãi nói,"Đại đội chúng ta có ba tiểu đội, đội một là ít người nhất, nhưng cũng chính là tiểu đội mà gần Lâm gia của chúng ta nhất, đại đội thứ hai có số người cũng khá đông nhưng người của Đổng gia là có quyền có tiếng nói nhất, đại đội ba là có nhân số nhiều nhất, xưa nay vẫn luôn nhận được ưu thế trong việc phân chia lương thực..."
Triệu Uyển Thanh lẳng lặng nghe anh nói, cũng không hề cảm thấy bất thường chỗ nào.
"Nhiều người hơn đương nhiên công điểm cũng nhiều hơn, lương thực được chia cũng càng nhiều, như vậy không đúng sao?" Triệu Uyển Thanh hỏi.
Ngón tay Lâm Thiệu Hoa nhẹ gõ lên mặt bàn dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt tuấn tú khẽ nhíu lại.
"Nếu anh nói, có người ỷ vào nhiều người nhiều ưu thế, muốn bọn họ được chia nhiều lương thực hơn bình thường, em có tin không?"
Lời anh nói như là đem một giọt nước cho vào chảo dầu vậy, lập tức khiến Triệu Uyển Thanh giật mình.
"Sao lại như vậy? Xưa nay đều dựa theo công điểm để chia, làm sao có thể nhiều hơn..." Triệu Uyển Thanh nói, nhưng càng đến cuối giọng nói lại càng nhỏ đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT