Nhưng sự thật là, con dâu bà không chỉ biết nấu cơm, còn nấu cực kỳ ngon!
Lúc trước bà thật không nên nghĩ con dâu như vậy...
Sau một bữa cơm, cả một đĩa cải trắng bị ăn sạch sẽ, ngay cả nước trong đĩa cũng bị tiểu Lâm liếm đến một giọt không thừa.
Ngược lại đĩa dưa muối kia, chỉ ăn được một nửa.
Lúc dọn chén bát, trong ánh mắt tiểu Lâm nhìn Triệu Uyển Thanh có thêm vài phần yêu mến.
Triệu Uyển Thanh biết rõ tầm quan trọng của việc vạch rõ giới hạn của bản thân, cơm nước xong cô lập tức phủi tay không làm gì nữa "Cơm là con nấu, con sẽ không rửa bát."
Nói xong, liền lập tức đỡ bụng đi thẳng về phòng.
Mẹ Lâm không chút ý kiến mà nhận chén.
Con dâu bà có thể giúp đỡ nấu cơm khiến bà cũng đã rất thỏa mãn rồi, về phần không rửa chén?
Không sao cả, bà rửa là được.
Xuyên qua ngày đầu tiên, thể xác và tinh thần Triệu Uyển Thanh đều vô cùng mệt mỏi.
Sau khi vào trong không gian tắm rửa, cô ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mẹ Lâm đã đi làm.
Bữa sáng là bánh bao đen và rau được giữ ấm trong bếp.
Mẹ Lâm cho cô cảm giác, giống như mẹ ruột của cô lúc hiện đại.
Cho phép cô ngủ nướng, trước khi rời khỏi nhà còn để lại thức ăn cho cô.
Sau một giây cảm động trong lòng, Triệu Uyển Thanh gian nan nuốt xuống thức ăn trong cổ họng.
"Thật... khó ăn!"
Cô không thể để cuộc sống này tiếp tục trôi qua như vậy được.
Đồ tốt để trong không gian không ăn, cả nhà ở đây ăn "thức ăn cho heo".
Cô không cho phép!
Cô giải quyết xong thức ăn trong bát, sau đó trở về phòng thay quần áo.
Cô muốn "vào thành phố"!
"Chị dâu, chị đi đâu vậy?"
Mới đi tới đầu thôn, chợt nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của tiểu Lâm.
Triệu Uyển Thanh quay đầu nhìn, tiểu Lâm đang dùng rổ cùng xẻng gỗ nhỏ để nhặt phân...
"Chị... chị đi dạo trong huyện, buổi trưa sẽ trở về..."
Cô đem lý do đã nghĩ sẵn từ trước nói ra , sau đó xoay người rời đi.
Chờ đi đến nơi không có người, Triệu Uyển Thanh mới chui vào không gian.
Cô nằm trên sàn nhà của không gian, bất lực nói "Muốn lấy chút vật tư ra thật khó..."
Cô dự định ở trong không gian đợi đến trưa, sau đó thuận lý thành chương đem một ít vật tư mang về nhà.
Triệu Uyển Thanh rửa sạch một quả táo, vừa gặm táo vừa hỏi: "Hệ thống, lúc trước ngươi nói ngươi là hệ thống gì?"
Ngày hôm qua chưa kịp chú ý hệ thống, hôm nay mới phát hiện có rất nhiều chuyện cô còn chưa biết.
Hệ thống, bình thường đều là bàn tay vàng.
Cũng không biết cái bàn tay vàng hệ thống này của cô năng lực thế nào...
Hệ thống nghe thấy toàn bộ suy nghĩ của Triệu Uyển Thanh từ đầu tới cuối: "..."
【 Hệ thống vị diện, kết nối các vị diện với nhau, cho phép các ký chủ ở những vị diện khác nhau tiến hành giao dịch với nhau 】
"Ồ-"
Trong nháy mắt, một màn hình màu lam xuất hiện trước mặt Triệu Uyển Thanh.
Cô nhìn hàng hóa rực rỡ muôn màu trên đó, nhất thời hưng phấn hẳn lên.
"Vị diện tu tiên, Hồi Xuân đan? Thời khắc mấu chốt ăn một viên, có thể thoát khỏi mọi cái chết trừ chết tự nhiên!"
Vị diện khoa học kỹ thuật, chiến sĩ cơ giáp...
Linh dị vị diện, vong hồn... ...
Triệu Uyển Thanh giống như đang đi dạo ở hiện đại, càng xem càng kích động. Nhưng vừa nhìn thấy giá cả, cô không khỏi nhíu mày,"Một trăm ngàn... điểm?"
" Vậy bây giờ ta có bao nhiêu điểm?"
Cô vươn đầu tìm kiếm trên màn hình ánh sáng xanh, cuối cùng dừng lại ở quả trứng vịt góc trên bên trái...
【Điểm tích lũy của ký chủ hiện tại là 0, không thể tiến hành mua sắm, chỉ có thể bán hàng 】Hệ thống lạnh lùng bổ một đao vào lòng cô nói.
Triệu Uyển Thanh: "..."