Trước kia cô chính là hoa mẫu đơn, trừ lúc khi còn nhỏ có chơi trò chơi ở nhà trẻ thì cả đời này của cô cũng chưa từng nắm tay người đàn ông nào cả.
Cũng may cô thuộc chủ nghĩa độc thân, đối với việc này quả thực cũng không để ý.
Nhưng mà, sau này người thân của cô lần lượt từng người một rời đi, thế giới chỉ còn lại một mình cô.
Cô mới thật sự cảm nhận được cái loại cô độc ấy...
Tuy rằng mỗi ngày còn sống ở trong một đám người, cùng giao tiếp với mọi người.
Nhưng cô lại tưởng tượng tới thế gian này đã không còn một người thân cùng huyết thống nào nữa... Nước mắt cô liền trực trào dâng lên.
Cả chiều, Triệu Uyển Thanh nằm trên giường đất suy nghĩ cả buổi.
Rốt cuộc, cô vẫn cảm thấy là nên sinh hạ đứa bé này.
Cô muốn có một người thân có huyết mạch tương liên với mình.
Kiểm tra đo lường số liệu cảm xúc của ký chủ đã ổn định, hệ thống mới bắt đầu nói chuyện.
【 Ký chủ, kiểm tra đo lường không gian của người đã có thể dung hợp rồi, thỉnh lựa chọn có dung hợp hay không 】
"Dung hợp? Cái gì mà dung hợp? Cùng ai dung hợp?"
【 Cùng hệ thống dung hợp, sau khi dung hợp, hệ thống sẽ thăng cấp giải khóa không gian liên quan với nhiều công năng hơn 】
Nhiều công năng hơn!
Ánh mắt của Triệu Uyển Thanh sáng rực lên.
Này vừa nghe giống như là sẽ có nhiều tính năng đa dạng.
Cô liền ghét bỏ không gian vuông vức của mình, trừ việc có thể để đồ vật thì cũng có thể để đồ vật.
Ngay cả linh tuyền thường xuất hiện trong tiểu thuyết của nhân vật chính! Cũng không có!
Cô cẩn thận nói: " Dung hợp không yêu cầu điều kiện gì sao?"
【 không có bất kỳ điều kiện nào】
"Dung hợp đi, làm nhanh lên."
Hệ thống: "..."
【 tiếp mệnh lệnh dung hợp của ký chủ, hệ thống bắt đầu cùng không gian dung hợp 】
【 dung hợp tiến độ 1%】
【 dung hợp tiến độ 2%】
【 dung hợp tiến độ 3%】...
Triệu Uyển Thanh lạnh nhạt nói: "Không cần báo cho ta tiến độ, xong rồi lại liên hệ với ta sau, cảm ơn ngươi nhiều!"
Trong lúc chờ đợi quá trình dung hợp, Triệu Uyển Thanh đi ra khỏi phòng dạo một vòng.
Bây giờ đã chạng vạng tối, mẹ Lâm đi làm còn chưa về, trong nhà...
Mới vừa đến phòng bếp, đã nhìn thấy tiểu Lâm chân giẫm lên băng ghế nhỏ thái rau.
Cô nhớ rõ tiểu Lâm đã bảy tuổi, nhưng với chiều cao này...
So với cậu bé bảy tuổi bình thường ở hiện đại thì thấp hơn một đoạn.
Tuyệt đối là bị suy dinh dưỡng.
"Con nít con nôi đừng có quấy rối, để chị làm."
Triệu Uyển Thanh giả vờ bày ra mặt lạnh, đoạt lấy dao trong tay tiểu Lâm, chiếm vị trí của cậu nhóc.
Một dao đi xuống, thớt liền bị nứt ra.
Triệu Uyển Thanh nhìn dao phay.
Khá lắm, có vài lỗ thủng, lại còn sần sùi.
Thớt không còn là hình dáng bình thường nữa.
"Em đừng đứng đây cản trở, ra cửa chơi đi!" Triệu Uyển Thanh ra vẻ ghét bỏ xua tay đuổi người.
Tiểu Lâm nghe vậy liền rời đi.
Vừa thấy người đi, cô lập tức lấy thớt và dao phay trong không gian ra.
Cầm con trong tay, Triệu Uyển Thanh cắt một đĩa dưa muối nhỏ.
Tối nay ăn gì đây?