Vân Chi đáp một tiếng rõ ràng, nhìn Ninh Bái đang nhắm mắt, đầu gục xuống bên thùng tắm, nhẹ nhàng chạy về phía bếp.
Ninh Hoàn ăn trưa xong, cầm hồ lô đổi nước cho Ninh Bái, thay nước một lần, châm kim một lần, lặp đi lặp lại, gần như không có thời gian nghỉ ngơi trong hai ngày.
Vân Chi thấy cô vất vả thì ngồi bên cạnh, ôm Thất Diệp, tán gẫu chuyện phiếm để giết thời gian.
"Ngày hôm qua, Ngụy công tử và Vệ Tam tiểu thư đã hủy hôn, mọi người ở kinh thành đều kỳ thấy lạ."
Làm sao không lạ được, lúc Ngụy Lê Thành còn bệnh, mọi thứ vẫn ổn, bây giờ hắn không sao cả, một mối hôn sự tốt như vậy lại bị Vệ quốc công phủ từ chối.
Ninh Hoàn và Vân Chi rất rõ ràng chuyện bên trong, họ chỉ nói qua loa một câu rồi bỏ qua.
Vân Chi cho Thất Diệp ăn vài hạt lạc, chơi đùa, rồi lại nói về một chuyện thú vị khác.
"Nghe nói đứa con trai hư hỏng, quần là áo lượt của Vinh Ân Bá Phủ, Phùng Tri Dũ, không biết ăn phải thứ gì mà bị đau bụng, chạy đến nhà vệ sinh đến mức kiệt sức…”
“Không những thế trên người còn nổi đầy mẩn đỏ, miệng cũng nổi loét đau đớn, không thể ăn được gì, mời mấy vị đại phu đến nhưng cũng không có ích gì."
Phùng Tri Dũ không phải là người tốt, Vân Chi hả hê: "Thật xứng đáng! Đau mười ngày nửa tháng mới tốt."
“Nhưng ở Vinh Ân Bá Phủ, mấy đại phu bình thường không giải quyết được vấn đề, họ lại mang bái thiếp đến hoàng cung để mời thái y. Đang bận rộn chữa bệnh đấy.”
Ninh Hoàn múc một gáo nước nóng, nói: “Muội cũng không cần phải thất vọng vì không thể xem được trò hay, dù sao thái y cũng không chữa được, đủ để muội từ từ xem kịch vui.”
Vân Chi sững sờ: "Tiểu thư lời này là có ý gì?" Sao nàng nghe không hiểu lắm.
Ninh Hoàn cong môi, cười ý vị: “Hôm trước tình cờ gặp ở phủ Di An trưởng công chúa, người đó thật sự không làm người ta ưa thích nổi, nên ta đã tiện tay cho hắn một ít thứ.”
Vân Chi chớp mắt: “Ồ? Vậy hắn ta bị như vậy, là do tiểu thư…”
Ninh Hoàn vén tay áo, thêm dược liệu vào nồi, dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt ấm áp phản chiếu nồi thuốc sôi sùng sục, nói nhẹ nhàng: “Đúng vậy, được điều chế đặc biệt, rất phù hợp với hắn ta.”
Cô đứng dậy lấy cái rây: “Vân Chi, muội đoán xem người của Vinh Ân Bá Phủ sẽ mất bao lâu mới đến cửa nhờ ta giải độc cho hắn ta?”
Vân Chi kinh ngạc: “Nghĩa là họ sẽ tra đến trên người tiểu thư sao?”
Ninh Hoàn lắc đầu, khuấy nhẹ trong nồi: “Tất nhiên là họ không thể tìm ra được, nhưng nếu Phùng Tri Dũ bệnh lâu ngày không khỏi, người của Vinh Ân Bá Phủ chắc chắn phải tìm cách mời một đại phu giỏi hơn.”
“Mà đại phu này nên tìm ở đâu đây, suy nghĩ mãi, người đã chữa khỏi cho Ngụy Đại công tử… có vẻ như là một lựa chọn không tồi, muội thấy có đúng không?”
Vân Chi nghe cô nói chuyện, cả người đều không ổn, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, từ khi nào mà người lại thông minh thế?”
Ninh Hoàn: “... Đầu óc ta luôn khá tốt.”
…
Trong Vinh Ân Bá Phủ, Phùng Tri Dũ thượng thổ hạ tả, mệt mỏi không chịu nổi, tình trạng thảm hại đến mức nào Ninh Hoàn đại khái cũng có thể tưởng tượng được.
Cô biết gia thế của mình tốt và cũng chăm chỉ nghiên cứu từ nhỏ, chưa bao giờ phải chịu khổ.
Dù bố mẹ không mấy quan tâm đến cô, nhưng cô không bao giờ thiếu thứ gì, dù tuổi còn nhỏ nhưng đã đứng đầu trong vòng tròn cùng trang lứa ở đế đô.
Có một câu nói trong vòng tròn đó… là gì nhỉ...
"Tôi không có gì cả, chỉ có tiền.”
“Tôi cái gì cũng chịu được, chỉ không chịu được bị sỉ nhục."
Cô thực sự không phải người có thể chịu đựng bị sỉ nhục, dù sao cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, cứ để hắn ta tận hưởng đi.
Ninh Hoàn ngồi trên ghế nhỏ không sợ người khác làm phiền mà nấu thuốc, thỉnh thoảng nhìn qua Ninh Bái đang ở trong bồn tắm.
Vân Chi vẫn có chút hoảng hốt, cảm thấy tiểu thư nhà mình càng ngày càng mạnh mẽ, đầu óc càng ngày càng tốt, trí thông minh đã trở lại mức bình thường, thực sự đáng mừng!
Quả nhiên là do phong thủy Sở gia không tốt, nhớ lại khi còn ở Thịnh Châu, tiểu thư đã dẫn họ an toàn thoát khỏi sự theo dõi của Si Diệu Sâm và đến được kinh đô, đầu óc thật sự rất tốt mà.
Nhưng kết quả là, sau khi gặp Sở Trường Đình, đầu tiểu thư như bị nhồi nhét một đống bã đậu, toàn làm ra những quyết định mù quáng.
Bây giờ thì tốt rồi, cơn giận đã nguôi ngoai.
Ninh Bái ngủ mê mệt một ngày, tỉnh dậy vào buổi trưa ngày hôm sau, Vân Chi giúp hắn thay bộ quần áo màu xanh sạch sẽ, chải lại tóc.
Lúc này đã trông như một chàng thiếu niên trẻ tuổi môi hồng răng trắng, đôi mắt vẫn sáng và trong trẻo như ngày nào.
Ninh Hoàn kiểm tra mạch và xác nhận không có vấn đề gì, nhưng dù trí tuệ đã trở lại sáng suốt sau nhiều năm sống mơ hồ, hắn vẫn như đứa trẻ năm tuổi, không biết nhiều thứ và cần phải học từ đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT