Ninh Hoàn chắp tay trước bức họa của Sư Phỉ Phỉ, chuẩn bị thắp nến trên đèn cầy thì nghe thấy tiếng gọi của Vân Chi từ ngoài cửa, báo rằng trời sắp mưa.

Ninh Hoàn đành tạm dừng, bước ra ngoài cửa, quả nhiên bầu trời đã dần tối sầm, mây đen cuộn trào, cơn mưa lớn sắp đến.

Vân Chi đứng ở cuối con đường lát đá, vẫy tay với cô, tò mò hỏi: "Tiểu thư, sao người lại đến đây một mình?"

Ninh Hoàn mỉm cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đi dạo một chút."

Vân Chi không phải người hay nói, nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, cầm ô đi cùng Ninh Hoàn trở về phòng sau.

Lúc rời khỏi, Ninh Hoàn lại quay đầu nhìn về phòng tây sương một lần nữa, nghĩ đợi đến tối mọi người đã ngủ, cô sẽ lẻn qua đó một mình.

Trở lại sân nhỏ phía sau, Vân Chi đi vào bếp chuẩn bị bữa tối, Ninh Hoàn cũng muốn giúp đỡ, nhưng thật sự không giỏi trong lĩnh vực này, còn không bằng Ninh Noãn thuần thục, cuối cùng bị Vân Chi đẩy ra ngoài.

Không có việc gì làm, cô bắt đầu chơi với cây lê già trong sân. Diệt trừ sâu bọ, làm sạch rêu, cắt bỏ cành khô, và sau đó phun thuốc diệt côn trùng một lần nữa.

Không lâu sau khi cô làm xong, Vân Chi đã chuẩn bị xong bữa tối.

Rau hẹ xào, cháo loãng và bánh bao, đơn giản và thanh đạm, không có thịt cá, thậm chí lượng dầu trong món ăn cũng ít đến đáng thương, Ninh Hoàn chỉ ăn no được nửa bụng.

Nhà không có tiền, thậm chí không dùng nổi nến, đèn dầu được thắp lên một lúc, mọi người vệ sinh cá nhân đơn giản sau đó đi ngủ.

Do Ninh Bái có vấn đề về trí tuệ, Vân Chi luôn phải ở bên cạnh cậu nhóc, hai người ngủ trong phòng bên trái, còn Ninh Hoàn ngủ cùng Ninh Noãn.



Ninh Hoàn nằm nghiêng, khuỷu tay tựa đầu, bên ngoài tối đen như mực cùng cơn mưa xối xả, sấm chớp xé toạc bầu trời đêm, mang theo chút ánh sáng.

Cô lặng lẽ nhìn vào cánh cửa cũ kỹ, cho đến khi nghe thấy tiếng ngáy nhỏ mơ màng của cô bé bên cạnh, cô mới từ từ ngồi dậy.

Mặc quần áo, cầm ô, nhấc chiếc đèn lồng hỏng duy nhất, cô yên lặng ra khỏi phòng.

Mưa to như trút, Ninh Hoàn đi rất chậm, cô không vội, bây giờ đã qua nửa canh Hợi, đến khi Vân Chi và những người khác thức dậy vào sáng mai, khoảng năm giờ đồng hồ.

Có bức tranh làm trung gian, tốc độ thời gian giữa các không gian khác nhau không giống nhau, hai năm ở bên kia tương đương với một giờ ở đây.

Năm giờ, gần mười năm... Thời gian có lẽ đủ, cô cố gắng một chút, biết đâu còn có thể ra sớm hơn.

Cũng vì vậy, cô không thích việc đi vào trong tranh lắm.

Học bất cứ điều gì cũng không phải chỉ trong một sớm một chiều, không nói đến việc đạt đến đỉnh cao, chỉ là để thành thạo một kỹ năng cần lượng thời gian tính bằng năm, nếu thời gian quá dài, tâm trí không đủ vững vàng, có thể quên mất mình là ai.

Ninh Hoàn không nhanh không chậm đi đến phòng phía tây, đứng trước bàn thắp nến.

Cô nhắm mắt, chắp tay, chiếc váy dài màu xanh nhạt phất phơ trong gió lạnh thổi qua cửa sổ hỏng.

...

Trên trời như thể có một lỗ thủng, mưa tuôn như dải Ngân Hà đảo lộn, nhưng ngay cả thời tiết khắc nghiệt như vậy cũng không ngăn được những kẻ ác ý, lén lút trèo tường vào.



Dương Tự Lập là một tên lưu manh nổi tiếng ở hẻm mười bốn, thường xuyên ăn cắp vặt, chiếm hời khắp nơi, làm cho mọi người rất chán ghét.

Gần đây, tên du côn ở phía đông chợ, Vương Tam, nhận được một phi vụ lớn, không quên rủ người anh em tốt của mình tham gia, nói rằng sau khi xong việc bạc sẽ chia đôi.

Dương Tự Lập vui mừng khôn xiết, hắn mua hai bình rượu cùng Vương Tam uống đến thống khoái.

Ngủ một giấc, đoán thời gian đã đến, cả hai mặc áo mưa, lẻn vào căn nhà cũ này trong mưa tối.

Vương Tam dựa vào tường, dặn dò: “Người ở trong nhà này là Biểu tiểu thư bị Tuyên Bình Hầu phủ đuổi đi. Chủ nhân đã nói, chúng ta muốn làm gì thì làm, dù sao cũng phải cho nàng ta một bài học khó quên.”

Nói xong, hắn ta cười khẩy hai tiếng: “Nghe nói nàng ta đẹp lắm đấy.”

Lời nói này đã không thể rõ ràng hơn, Dương Tự Lập sững sờ một chút, hắn ta không lá gan không lớn, thường chỉ trộm vặt, chưa bao giờ làm nhục người khác, không khỏi lo lắng nói: “Dù sao cũng là Biểu tiểu thư của Hầu phủ, tâm tư của quý nhân thường khó lường, nếu như…”

Vương Tam cắt ngang lời hắn ta: “Ngươi sợ cái gì, Hầu phủ đã nói không nhận nàng ta nữa. Nếu ngươi không muốn làm thì cứ đi, ban đầu cũng chỉ muốn chia cho ngươi chút tiện nghi thôi, bạc đó ngươi không cần, ta tự mình giữ để cưới vợ.”

Nói đến tiền, Dương Tự Lập do dự một lúc, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn theo Vương Tam.

Sợ bị người khác phát hiện, hai người không mang theo đèn, chỉ có thể dựa vào tia chớp lóe lên không đều để nhìn rõ phía trước.

“Tam ca, chúng ta nên đi hướng nào?”

Vương Tam cũng là lần đầu tiên đến căn nhà này, nhìn quanh, mơ hồ thấy ánh sáng ở phía Tây, chỉ về phía đó nói: “Có ánh sáng, chắc chắn là ở đó, đi thôi, lẻn qua đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play