Nhưng Lạc Ngọc Như lại vô cùng yêu thích hắn, Ninh Hoàn đến bây giờ vẫn nhớ rõ nữ tử mặc chiếc váy trắng, ánh mắt đầy thâm tình khi nàng ấy ngẩng đầu.

Về những gì xảy ra sau khi hai người này trở về cung, Lạc Ngọc Phi không nói rõ, nhưng Ninh Hoàn cũng có thể đoán được phần nào.

Không nói đến sự cân bằng giữa triều đình và hậu cung, chỉ nói đến tam cung lục viện bảy mươi hai phi, những tiểu thư được dạy dỗ bởi các gia tộc lớn, mỗi người đều không phải là nhân vật nhỏ.

Lạc Ngọc Như biết cổ thuật, nhưng lại không chơi được mấy trò mưu mô.

Mà đế vương kia yêu thương nhưng lại bạc tình bạc nghĩa, chút tình cảm thật lòng dưới sự đan xen của danh lợi, quyền thế và toàn bộ âm mưu trong cung đình có thể còn lại bao nhiêu.

Thời gian cuối cùng sẽ xóa đi tất cả mọi thứ.

Kết quả cuối cùng có thể tưởng tượng được.

Tỷ muội Lạc gia không phải là những kẻ xấu xa tội ác tày trời, nhưng cũng chắc chắn không phải là người tốt theo đúng nghĩa nhân ái và đạo đức.

Họ không lấy oán trả ơn, cũng sẽ không lấy ơn báo oán.

Cẩn Đế đã phản bội lời hứa và ước hẹn, khiến Lạc Ngọc Như phải chịu đựng hết khổ sở tra tấn, cuối cùng bị nàng ấy kéo theo chôn cùng.

Theo Lạc Ngọc Phi nói, nàng ấy đã sử dụng Phệ Tâm cổ, đó chính là đau đớn tận tim, rồi đi đời nhà ma.

Hắn dưới gối không có con, cố gắng hết sức để ổn định ngai vàng, cuối cùng lại rơi vào tay người khác.

Những phi tần không con cái, vì ân sủng của hoàng đế mà âm mưu hãm hại nàng ấy, sẽ bị giam giữ đến chết trong giày vò dưới tay vị hoàng đế lạnh lùng và đầy quyền lực mới thượng vị.

Tình yêu thần tiên trong truyền thuyết không những tan vỡ, mà bản chất bên trong còn đầy rẫy những điều không thể tưởng tượng.

Ninh Hoàn thổn thức không thôi.

Ba ngày sau khi tin tức về cái chết của Lạc Ngọc Như và Cẩn Đế lan truyền, Lạc Ngọc Phi chuẩn bị đồ đạc để vào kinh.

Ninh Hoàn có chút lo lắng, không biết sư phụ của cô có phải đang định dẫn đội quân cổ xà vào kinh thành để báo thù cho muội muội mình không?

Lạc Ngọc Phi lạnh nhạt liếc nhìn và nói rõ mục đích: "Cổ trùng không giải được trong tay Lạc Ngọc Như vẫn ở Kinh đô, ta phải đi lấy nó về."

Khi nàng ấy vào Kinh, Ninh Hoàn không đi theo.

Cô ở trong ngôi nhà nhỏ, buổi sáng thổi sáo điều khiển cổ xà, buổi chiều cải tiến Hồi Xuân Lộ và chế thuốc trị thương, tối đọc sách, và trước khi ngủ đùa giỡn với con chồn Thất Diệp nho nhỏ.

Cuộc sống trôi qua rất đầy đủ và phong phú.

Lạc Ngọc Phi trở về sau một tháng, không tìm thấy cổ trùng trong hoàng lăng, nàng ấy nhíu mày: "Không biết nó đã bị thiêu chết chưa."

Ninh Hoàn không nói gì, cô biết rằng con cổ trùng chắc chắn không chết, và nó hiện tại có lẽ vẫn đang ở một góc hẻo lánh nào đó trong hoàng cung.

Ninh Hoàn rời đi vào một buổi chiều mùa thu, cô vừa đặt số thuốc trị thương cô chuẩn bị trong những tháng qua vào căn nhà nhỏ của Lạc Ngọc Phi.

Khi bước ra ngoài thì đột ngột cảm nhận được sự bài xích rất lớn của thời không.

Cô nghe thấy tiếng kêu sốt ruột của Thất Diệp Điêu bên cạnh, và lập tức quay trở lại phòng thuốc cũ ở hẻm mười bốn.

Ánh sáng chuyển đổi quá nhanh khiến cô hoa mắt chóng mặt, cô đỡ trán và ngồi xuống ghế bên cạnh, mất một lúc lâu mới từ từ ngước mắt lên.

Trời đã sáng, có vẻ như thợ làm việc cũng đã đến, cô nghe thấy một số tiếng động mơ hồ.

Bây giờ có lẽ đã là giờ Thìn.

Do đã dặn dò Vân Chi trước đó, không ai đến làm phiền Ninh Hoàn.

Cô vươn tay xoa xoa thái dương, đứng dậy vái chào hình ảnh của Lạc Ngọc Phi trên cuốn sách, sau đó cẩn thận đóng lại và cất vào tủ.

Bụng hơi đói, Ninh Hoàn quyết định ra ngoài ăn gì đó.

Cô đi qua hành lang hẹp và thấy Ninh Noãn đang học "Thiên Tự Văn" trong sân, Ninh Bái ngồi bên cạnh, ngây ngô vỗ tay cho muội muội.

Chữa bệnh cho Ninh Bái còn thiếu một số loại dược liệu.

Khi công việc ở phủ công chúa kết thúc, cô có thể bắt đầu chuẩn bị.

Ninh Hoàn liếc nhìn về phía đó và đi thẳng đến nhà bếp.

Không có ai trong nhà, có lẽ mọi người đang dọn dẹp ở những căn phòng phụ, nhưng lò nhỏ bên cạnh bếp vẫn đang hâm nóng cháo, rõ ràng là để dành cho cô.

Một bát cháo rau thanh đạm kèm theo một bát nhỏ chả trứng và dưa muối, trông rất hấp dẫn.

Ninh Hoàn chậm rãi ăn sáng, sau đó trở lại phòng nghỉ một lát, chờ Vân Chi từ phòng phụ bên kia trở lại thì dặn dò một chút rồi cầm hòm thuốc đi đến phủ của Di An trưởng công chúa.

Cô đến đó để kiểm tra, nói Di An trưởng công chúa chuẩn bị Thất Diệp Điêu cần cho việc chữa trị.

Đây là lần thứ hai Ninh Hoàn đến phủ công chúa, lại còn đi qua cổng chính.

Đại quản gia của phủ công chúa nghe tin bẩm báo, đã tự mình đi ra cung kính đón cô vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play