Bùi Trung Ngọc cũng dừng theo, nghe cô nói: “Chờ một chút, ta quên một việc.”
Nói xong, cô lại quay vào nhà, kéo Thất Diệp đang ngủ say trong tổ ra.
Thất Diệp ngủ say, nghe tiếng động, vểnh tai lên, mắt lập tức mở to, đảo qua đảo lại.
Ninh Hoàn xoa đầu nó, bế ra ngoài, đặt lên vai Bùi Trung Ngọc và nói nhẹ: “Chàng mang theo Thất Diệp, cùng đi với nhau cho có bạn.”
Ở kinh thành vốn đã ít côn trùng độc, mùa đông lạnh càng thêm hiếm, hơn nữa nửa năm nay nó đã bắt không ít, đã không còn nhiều thức ăn phong phú.
Cứ để nó theo đến phía Tây một chuyến, tìm thêm một số thức ăn tưới mới.
Bùi Trung Ngọc không có ý kiến gì, Thất Diệp hừ hừ hai tiếng, vểnh đuôi lên.
Ninh Hoàn cột gói nhỏ chứa thảo dược dùng sau bữa ăn lên người Thất Diệp, lại gãi gãi lông cổ nó, mới cùng nhau tiếp tục ra ngoài.
Tề Tranh đã sớm dắt ngựa đứng đợi ngoài kia, Bùi Trung Ngọc thấy không có ai xung quanh, quay lưng hôn nhẹ lên trán vợ, rồi mới quay người bước ra ngoài.
Ninh Hoàn tiễn đến bậc thềm, mắt nhìn theo người rời đi.
Thất Diệp ngồi trên vai Bùi Trung Ngọc, vẩy đuôi lia lịa, cuối cùng duỗi hai chân ra, rồi nằm co ro ngủ.
Một người một chồn đã đi, căn nhà trống trải, Ninh Hoàn vẫn chưa quen.
Hiện tại thời gian còn sớm, trời mới mờ sáng, cô không ngủ được, ôm con thỏ bông nằm trên giường nhắm mắt một lát, đợi trời sáng hẳn mới dậy luyện kiếm ba khắc, sau đó rửa mặt.
Ăn sáng xong, đưa Ninh Bái đến thư viện Bích Khê, rồi cùng Ninh Noãn đến học viện Chính An, giao cho Thôi phu tử.
Làm xong những việc này, Ninh Hoàn mới đến khu ký túc xá.
Trong học viện Chính An, trường học có bốn dãy, mỗi dãy có mười phòng, Ninh Hoàn đến phòng cuối cùng bên trong.
Ninh Hoàn chưa đến, bốn người trong phòng đã tới trước, mặc đồng phục màu xanh trắng của học viện, ngồi thẳng tắp, tất cả đều 14-15 tuổi, nhưng đã có thái độ điềm tĩnh hơn người cùng trang lứa.
Bốn người mang họ Triệu, Chu, Hàn, Tịch, đến từ các châu huyện khác nhau, đều có nhan sắc xinh đẹp mỹ lệ.
Hoàn cảnh gia đình bình thường, nhưng cũng đã học chữ, đọc sách, thông minh và tâm tính cứng cỏi.
Dù tuổi còn nhỏ cũng đã trời sinh không phải người thường.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bốn người đã quen biết có thể nói chuyện về vấn đề tinh tượng và xem bói rồi.
Thiên tài phượng mao lân giác luôn tồn tại, cô quan sát vài ngày, với tài năng của bốn người này, tối đa hai năm có thể học hết năm sáu phần.
Mà mấy phần còn lại cũng có thể tự mình luyện tập ngày đêm, suy ngẫm, cũng chẳng tốn của cô bao nhiêu tâm sức rồi.
Bùi Trung Ngọc rời kinh, Ninh Hoàn mỗi ngày không về nhà nữa, thường ở lại học viện, đôi khi cả đêm cũng nghỉ ngơi tại phòng Lan, ban ngày giảng dạy, tối đến cùng mấy người Triệu, Chu cùng nhau quan sát các tinh tú, bàn luận về thiên văn, địa lý, cũng rất thoải mái.
Hệ thống của học viện dần dần hoàn thiện nhờ sự nỗ lực của nhiều người, sau chân núi còn dựng thêm một lều lớn cho lớp học buổi tối.
Bắt đầu vào giờ Dậu, kết thúc vào giờ Tuất ba khắc, luân phiên do các phu tử trong viện kể những chuyện lạ thú vị, để mọi người có thể mở mang kiến thức.
Vào những thời điểm ấy, học viện sáng đèn rực rỡ, rất náo nhiệt, không khí sôi động, những người có tính cách hoạt bát còn có thể tự mình lên làm náo động một chút.
Ninh Hoàn thấy không tồi, những lúc rảnh rỗi cũng viết một số sự tích liên quan đến Sư Phỉ Phỉ, Hoa Sương Tự, Lạc Ngọc Phi và những người khác, rảnh rỗi cũng đến nói vài câu.
Nhìn những khuôn mặt dưới ánh nến, cô không khỏi cảm thán.
Thời tiết ngày càng lạnh, mùa đông ở Đại Tĩnh cũng sẽ có tuyết rơi, bay bay trong không trung, vừa chạm đất đã tan.
Buổi chiều hôm đó, Ninh Hoàn dùng bữa trong phòng Lan, một chén canh gà già, một đĩa mộc nhĩ hầm thịt, một đĩa dưa chua, thêm một bát cơm trắng.
Một cái lò than đang cháy trong góc, ấm áp, cũng không sợ thức ăn nguội, cô nhai từ từ, chậm rãi.
Úc Lan Tân đẩy cửa vào, cởi chiếc áo choàng chống gió hoa mẫu đơn, đến bên lò sưởi ấm, sau đó mới tiến lại gần.
Dựa tay vào bàn, nhìn những món ăn trong đĩa, liếc cô một cái: "Ngươi chỉ ăn những món này thôi sao? Dù sao cũng nên thêm vài quả trứng, vài miếng cá gì đó, đường đường là một Quốc sư không nên quá tiết kiệm chứ."
Ninh Hoàn cầm thìa uống canh, nói: "Một mình ăn sao hết được, không phải lãng phí sao? Sao ngươi không về nhà?"
Nghe cô hỏi, Úc Lan Tân lấy lại tinh thần, ngồi xuống đối diện, khẽ nâng đuôi mắt, hạ giọng nói: "Có chuyện ở phủ Thụy Vương đấy."
Ninh Hoàn để bát xuống, ngẩng đầu nhìn nàng ấy: "Chuyện gì vậy?"
Úc Lan Tân đã tự rót cho mình một tách trà, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ của nàng ấy hiện lên một nét ý tứ sâu xa, chậm rãi nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa, chính là Sở Hoa Nhân đó, Trắc phi của phủ Thụy Vương hôm nay chắc là sẽ qua đời."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT