Đoàn người đi xa, Công Tây Diệu châm ngòi ly dán thất bại nên trong người bứt rứt khó chịu, ngả người ra sau, để cho thị nữ đưa bánh ngọt đến miệng, cắn một miếng nuốt xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.

Cảm ơn cái gì?

Hắn còn làm được việc tốt gì sao?

Công Tây Diệu đối với chuyện của kiếp trước tất nhiên không biết gì, một nhóm người rời khỏi kinh thành Đại Tĩnh, cùng đoàn xe đi về phía bắc, sau này trừ khi hai nước giao lưu, trao đổi lễ vật, sẽ khó có cơ hội bước chân vào đất Đại Tĩnh nửa bước.

Hắn tựa vào gối mềm thêu hoa sen chìm, khép mắt lại.

Nhớ đến Ninh Hoàn, lại nhớ đến Thủy Phong Lam, nghĩ đến Dương Gia Nữ Đế, cuối cùng liếc mắt nhìn tấm thảm nhung do thị nữ lấy ra.

Bây giờ ở Bắc Kỳ, chắc hẳn gió lạnh thổi mạnh, chờ khi trở về chắc là cảnh tuyết trắng xóa rồi.



Bùi Trung Ngọc trở về thành đi đến học viện Chính An, Ninh Hoàn từ phòng bếp đầy khói lửa bước ra, người đầy mùi thức ăn.

Cô đến phòng Lan rửa ráy đơn giản, nâng tay áo nhẹ vỗ và cười nói: "Người Bắc Kỳ đã đi rồi hả?"

Bùi Trung Ngọc gật đầu, nắm tay cô cùng nhau ra ngoài, ánh mắt chuyển động, có chút suy nghĩ.

Khi lên xe ngựa hắn mới kể lại đại khái những gì Công Tây Diệu đã nói, không hề giấu diếm.

Ninh Hoàn ngạc nhiên, vậy ra Công Tây Diệu vẫn nhớ chuyện xưa?

Cô nhíu mày, nhưng mỗi lần trở lại luôn có điều bất ngờ, dần dà cũng quen rồi.

Dùng khăn tay lau đi vết nước trên viền chén, nhìn Bùi Trung Ngọc, cười nói: "Nói đến chuyện này, có điều muốn hỏi thiếp sao?"

Bùi Trung Ngọc lắc đầu: "Ta đã biết hết rồi."

Ninh Hoàn cười nhẹ nhõm, chuyện xuyên đến xuyên đi này, đối với hai người họ, cũng không coi là bí mật gì nữa.

Hai người không tiếp tục chủ đề này, lại nói chuyện vui vẻ, xe ngựa dừng lại trước Hà Tử Trai, mới cùng nhau xuống mua bánh ngọt.

Mua một ít bánh ngọt mới ra lò ở Hà Tử Trai, vợ chồng chuẩn bị về phủ thì thấy Vệ Thì mặc váy dài bằng gấm cũ bước vào, vừa lúc đối mặt với hai người.

Ninh Hoàn lâu rồi không gặp nàng ta, tính sơ sơ từ lần cuối cùng ở hẻm mười bốn như đã qua vài chục năm, người này đã phai nhạt trong trí nhớ cô.

Chợt nhìn thấy, chỉ liếc mắt một cái, cũng không cảm thấy gì, cùng Bùi Trung Ngọc bước ra cửa.

Vệ Thì sững sờ một chút, thấy hai người đi xa, siết chặt đầu ngón tay, mới thu hồi tâm trí.

Nữ tỳ Phiến Nhi nhìn nàng ta dè chừng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư? Chúng ta mua đồ xong thì về nhé."

Nói đến chuyện trở về, trong mắt Vệ Thì có chút lạnh lùng, nhớ lại chuyện phiền phức của Tống gia mà trong lòng không thể ngừng tức giận, thậm chí cảm thấy nghẹn ngào đến phát khổ.

Tính ra, nàng ta và Tống Văn Kỳ chỉ mới kết hôn được vài tháng, nhưng những ngày này lại không ít lần phải chịu uất ức.

Tống gia tuy chỉ là gia đình bình thường, không có địa vị gì, nhưng lại lấy được đích nữ của quốc công phủ, đối với họ cũng coi như là một cách khác để làm rạng danh gia môn.

Chính vì thế mà cứ ba ngày một, năm ngày một lại có họ hàng nghèo tới xem náo nhiệt, tuy nói là đến thăm nhưng thật sự rất không có quy củ, coi nàng ta như khỉ, chỉ tay năm ngón, động tay động chân, làm hỏng mất nhiều đồ đạc của nàng ta.

Còn có đủ thứ chuyện lộn xộn khác nữa, thật sự làm nàng ta đau đầu không thôi.

Cứ nghĩ đến việc lại phải về căn phòng nhỏ lộn xộn ở Tống gia, lại phải nghe Tống lão thái thái lải nhải, nàng ta lại không nhịn được mà cảm thấy phiền muộn.

Nếu không phải vì phụ thân bày sắc mặt, mẫu thân đuổi nàng ta trở về, nàng ta hận không thể mỗi ngày cắm rễ ở lại nhà mẹ đẻ là phủ Quốc công.

Vệ Thì cau mày, bên cạnh, Phiến Nhi lén thở dài, cuộc sống này thật sự là lông gà đầy đất.

Nhưng có thể trách ai được, chẳng phải là tiểu thư nhà mình tự chọn con đường này sao.

Đáng lẽ phải là phu nhân nhà cao cửa rộng rồi vậy mà không chịu gả đi lại cứ phải lấy chồng cửa thấp.

Mà gả xa cũng thôi đi, đằng này lại gả ngay trong kinh thành không lớn không nhỏ này, nơi đây một viên gạch rơi xuống cũng có thể nện vào mấy người trong gia đình hầu tước.

Những ngày khó khăn mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Đợi đến khi những tỷ muội khuê mật khác mỗi người có một cuộc sống sang trọng và cao quý, nàng mỗi lần gặp ai cũng phải cúi đầu, khom lưng.

Sự chênh lệch như trời với đất ấy, mới thật sự là lúc đau đớn nhất.

Phiến Nhi khẽ cười chua xót, gặp phải chủ tử như vậy, cuộc sống sau này của nàng cũng khó mà tốt đẹp được.



Dù là việc rời đi của Công Tây Diệu, hay là nỗi khổ tâm của Vệ Thì, tất cả đều không còn liên quan gì đến Ninh Hoàn nữa.

Cô hàng ngày tới học viện Chính An hoặc ghé qua Tương Huy Lâu, đi sớm về trễ, nhìn các hiện tượng thiên văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play