Không tính người bị thương, chỉ tính người chết đã có vài trăm nghìn người, gần một trăm huyện phía nam sông Hoài gần như bị phá hủy hoàn toàn.

Những sự kiện trong thảm họa có thể nói là làm người nghe kinh người.

Minh Trung hoàng đế chậm rãi nói: "Chỉ thiếu một chút, lần này suýt nữa đã tái hiện thảm họa ngày xưa."

Ông bình tĩnh nói: "Dù là ngươi đúng lúc thấy được cũng tốt hay là số phận an bài cũng được. Ta biết thiên tai khó lường, nhưng giữ ngươi lại, dù sao cũng là một con đường sống, biết đâu lần sau lại vừa vặn tình cờ như vậy.”

"Dù sao đi nữa, trẫm không thể bỏ mặc không quan tâm. Và thánh chỉ sắc phong đã xuống thì tuyệt không có lý do gì để thu hồi."

Ninh Hoàn mím môi: "...Vậy không bằng trực tiếp cho ta treo tên trên danh nghĩa ở Khâm Thiên Giám, cũng là cùng một kết quả."

Ở Khâm Thiên Giám xem tinh tượng còn tốt hơn là làm quốc sư ah, danh tiếng quá lớn quá vang dội, luôn cảm thấy bất ổn, lo lắng.

Thái Thượng Hoàng lại nói: "Quốc sư à, sao ngươi lại cứ nghĩ không thông vậy? Khâm Thiên Giám một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày lên ca, ngày nghỉ bình thường, Tết Nguyên Tiêu và đêm giao thừa đều không liên quan chút xíu gì đến họ."

Ninh Hoàn: "..." Ngài đã thành công thuyết phục ta.

Chuyện quốc sư một khi được truyền ra, sẽ làm dấy lên xôn xao dư luận khắp thành, bàn tán không ngừng.

Mọi người có phản ứng khác nhau, có người bối rối, có người ngạc nhiên, đủ mọi hình thái không giống nhau.

Ninh Hoàn ở trong Ngọc Đường điện, không ra cửa chính cũng không bước qua cửa phụ, tất nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Cô bị đẩy ra, không trâu bắt chó đi cày, cả buổi chiều đều cảm thấy tinh thần uể oải, nghĩ đến chuyện phải lên triều vào sáng hôm sau lại càng thêm lo lắng.

Cô ngồi bên cạnh cửa sổ trên giường nhỏ, mạnh mẽ xoa xoa trán đã nhăn lại từ lâu.

Từ ma ma từ bên ngoài tiến vào, đặt một hộp gỗ đào lên cái bàn nhỏ trước mặt Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn nhìn về phía nàng: "Đây là cái gì?"

Từ ma ma mở nắp hộp: "Ngài xem."

Bên trong từng cục từng cục một, còn tỏa ra hơi nóng, tất cả đều màu trắng như tuyết, nặn thành hình con thỏ với hai tai dài lơ lửng, mỗi con đều trông rất ngốc nghếch và đáng yêu.

Đây chính là loại bánh cô đã ăn trong xe ngựa lần trước.

Ninh Hoàn nhẹ ồ một tiếng: "Cái này..."

Từ ma ma lại nói: "Hầu phủ gửi đến, người vẫn đang ở bên ngoài."

Ninh Hoàn nghe vậy, sững sờ một chút, đứng dậy, cầm hộp gỗ đào đi ra ngoài.

Sở Dĩnh đứng trong sân, hắn luôn tuân thủ lễ nghi, hiếm khi bước vào trong phòng.

Một mình đứng bên hồ sen hình vuông, dáng người thẳng tắp, cao ngất như tre xanh.

Ninh Hoàn bước xuống bậc thang đá, dừng lại một chút, suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn bước đi chậm rãi và đưa hộp gỗ đào qua.

Ngón tay ẩn dưới tay áo rộng của Sở Dĩnh nhẹ động đậy, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn cô: "Tặng cô đấy."

Ninh Hoàn mỉm cười nói: "Như vậy không tốt lắm, Hầu gia vẫn nên lấy lại đi."

Sở Dĩnh im lặng một lúc, mím môi, cuối cùng vẫn giơ tay nhận lại.

Ninh Hoàn rút tay về, thả lỏng mày, hỏi: "Hầu gia muốn vào trong uống chén trà không?"

Sở Dĩnh lắc đầu: "Còn có việc."

Sau thảm họa, việc cần làm quá nhiều, trong một lúc không thể nhàn rỗi.

Hắn đến nhanh và đi cũng nhanh.

Hoàng hôn buông xuống, Sở Dĩnh dựa vào tường cung, nhìn về phía bầu trời phủ đầy sắc màu, ăn xong miếng bánh cuối cùng.

Tề Tranh dắt ngựa tới, linh cảm rằng tâm trạng của hắn không tốt lắm, cẩn thận hỏi: "Hầu gia? Có chuyện gì vậy?"

Sở Dĩnh đưa cho hắn hộp gỗ trống không, thản nhiên nói: "Ăn no quá."

Tề Tranh: "..." Người ta không nhận thì cứ nói thẳng ra, ta đâu có cười nhạo ngài.

Tề Tranh lẩm bẩm thầm trong lòng.

Sở Dĩnh không để ý tới hắn, nhảy lên ngựa rời khỏi hoàng thành.

Trận động đất này ảnh hưởng rất rộng, dù hắn đã âm thầm chuẩn bị kỹ lưỡng trong hơn một tháng qua, một số tổn thất về người và của vẫn khó tránh khỏi, còn rất nhiều việc cần phải xử lý sau sự kiện.

...

Ngay khi Sở Dĩnh rời đi, Ninh Hoàn lại trở về phòng, ngồi trên giường nhìn cây hoa giấy được trồng bên ngoài cửa sổ.

Chuyện quốc sư đã được định đoạt, thái độ của Minh Trung hoàng đế rất kiên quyết, mọi chuyện đã đến nước này, không thể chống lại mệnh lệnh cũng không thể trốn tránh, ngoài việc cứng rắn đối mặt, không còn cách nào khác.

Dù đã được cảnh báo trước, thiên tai khó lường, điều này đã được nói một cách rõ ràng, cũng không cần quá lo lắng.

Hơn nữa, lương bổng khá hậu hĩ, thời gian thoải mái, so với những người khác, đối xử cũng rất tốt, dù bây giờ thực sự không thiếu tiền, nhưng dù sao cũng là ăn lương thực nộp thuế, nghe luôn khiến người ta an tâm.

Ninh Hoàn tựa đầu, ngồi yên một lúc, Từ ma ma đã gọi người chuẩn bị bữa tối.

Sau khi ăn tối, tắm rửa, thoải mái ngủ một giấc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play