19.
‘Rầm!’
Đáng thương thay cánh cổng ra vào khốn khổ. Từ khi nhóc câm đến đây, dẫu là lúc thiếu gia chọc cậu dỗi hờn hay là lúc chính anh nổi cơn thịnh nộ, họ đều dùng nó làm nơi xả giận.
Bà quản gia lại một lần nữa bị tiếng vang ngoài cổng làm giật mình. Thiếu gia sải bước tiến vào, đùng đùng giận dữ như thể sắp xé xác ai đó.
Bà ra đón, hỏi thiếu gia: “Bẩm thiếu gia, có chuyện gì thế ạ? Cậu đột nhiên quay về…”
Thiếu gia không ngoái lại: “Nhóc câm đâu? Trên lầu à?”
“Vâng, cậu ấy…” Bà chưa kịp kể lại cuộc trò chuyện ban chiều, thiếu gia đã phăm phăm bước lên lầu hai. Kế đến cửa phòng bị đóng sập lại, tiếng ‘rầm’ vang lên làm toàn bộ gia nhân trong nhà khiếp sợ. Ai nấy dừng phắt lại công việc đang làm dở, ló đầu ra xem tình hình.
Mỗi lần gặp chuyện là bà quản gia lại đi chùi lan can, thói quen ấy đã mấy chục năm nay không thay đổi được. Đám hầu gái đang chăm hoa cắt cỏ bu vào đứng dòm bà, cười nói rúc rích. Bà quản gia quay lại, tia nhìn sắc lẹm như muốn tùng xẻo các cô: “Còn ở đấy mà nhìn à! Hết việc để làm rồi phải không!”
Đám người bị quát mắng còn chưa kịp giải tán, cửa phòng trên lầu bất chợt bật mở tung. Thiếu gia cầm cánh tay nhóc câm lôi đi, gần như cưỡng ép kéo cậu xuống lầu. Nhóc câm vùng vẫy cuồng loạn, muốn thoát khỏi vòng kìm kẹp của anh. Nhưng thiếu gia ghì rất chặt, cậu phản kháng không lại, cũng đè nén bản thân không lên tiếng. Mặt cậu đỏ gay, hơi thở dồn dập. Giữa lúc giãy giụa, một giọt nước lăn dài xuống má. Giọt lệ to tròn như hạt trân châu rơi ra từ khóe mắt, nặng nề đập xuống nền nhà. Lúc này ngay cả bà quản gia lẫn các chị gái hóng chuyện cũng trở thành đối tượng cầu cứu của nhóc câm. Nhìn thấy ánh mắt cậu, ai cũng không cầm lòng được, chỉ muốn bước ra giúp đỡ. Bà quản gia tiến đến hỏi: “Thiếu gia, cậu định đưa tiểu tiên sinh đi đâu vậy?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT