Ôn Noãn thực sự không nỡ để em ấy về lại cái nơi nông thôn đó, cũng không muốn nghĩ đến chuyện em sẽ phải trở lại nơi ấy.
Vào ngày trước Tết Nguyên Đám, Cố Thanh Hàn đã về đơn vị ăn cơm, rồi mới về nhà. Ôn Noãn nhận lấy chiếc áo bành tô quân phục của anh, sau đó đập tuyết trên mặt áo.
Ôn Noãn liền hỏi: "Bên ngoài vẫn còn tuyết rơi sao?"
Cố Thanh Hàn rửa tay, định ôm con chơi một chút, nhưng lại nghe thấy tiếng cười ha ha vọng từ phòng nhỏ. Nhạc Nhạc và Cố Thanh Lan đang chơi cùng nhau, không biết là trò gì mà vui vẻ đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/duong-the/314.html.]
Cố Thanh Hàn liền kéo Ôn Noãn ngồi xuống ghế sô pha bên bàn trà, nói: "Tuyết nhỏ thôi, chắc chắn nhanh chóng tạnh, thời tiết sẽ dần dần ấm lên."
Là một phi công, mỗi ngày trước khi bay và trong lúc huấn luyện, Cố Thanh Hàn luôn xem trước các báo cáo về thời tiết và khí tượng, nên anh cũng có thể dự đoán được thời tiết trong một hai ngày tới.
Ôn Noãn gật đầu, rót cho anh một chén nước, "Vậy thì tốt rồi. Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, Thanh Lan qua mấy ngày nữa cũng phải chuẩn bị về nông thôn. Em nghĩ đưa em ấy đi một chuyến lên trấn, mua ít đồ ăn và vật dụng mang về."
"Trước đây Thanh Lan vô tình nói, nơi em ấy ở rất khó mua đồ, phải đi trấn thì mới có thể mua được, nhưng ngồi xe lừa cũng không phải lúc nào cũng có, đi lại rất bất tiện."
Nhân dịp Tết Nguyên Đám, mọi người trong gia đình chắc chắn sẽ đi mua sắm, Ôn Noãn định đưa Cố Thanh Lan lên trấn để mua một số thứ, giúp em ấy mang về cho ký túc xá của thanh niên trí thức. Mùa đông ở Bắc Thành tuyết rơi suốt, mà em ấy lại chưa từng lên trấn, nhân tiện mua hai hộp kem bảo vệ da.
- --
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT