Triệu Ngũ Châu không để ý lắm, chỉ cười rồi nhét ngón tay dính bột trứng vào miệng mình mυ"ŧ sạch, còn nói: “Tiện thể bảo ba cháu sớm sinh thêm cho cháu một em trai, để cháu có bạn chơi.”

Ôn Noãn: “...”

“Không chừng lại là một cô em gái đấy!”

Sắc mặt Ôn Noãn liền sa sầm, cô nói thẳng: “Với lại, con đã nói rồi, con bé không phải Chiêu Đệ, mẹ đừng gọi bừa!”

Nói xong, Ôn Noãn liền đặt đũa xuống, ôm lấy con gái và đi thẳng vào phòng, khép cửa lại với một tiếng “uỳnh” rõ to.

Khuôn mặt Triệu Ngũ Châu đen lại như vừa bị dội mực, bà dùng đũa chọc mạnh vào đĩa thức ăn, phát ra tiếng loảng xoảng.

Thấy vậy, Cố Thanh Tùng sợ rằng sẽ bị mẹ bắt rửa bát, liền nhanh chóng liếʍ sạch trứng trong bát, rồi vội vàng đặt bát đũa xuống, chuồn ra khỏi cửa: “Mẹ ơi, con đi gặp Mỹ Chi đây!”

Triệu Ngũ Châu nhìn đống bát đĩa chất đầy trên bàn, tức giận mắng: “Đúng là một đám chỉ biết ăn với chờ!”

Đầu tháng Mười Một.

Khi thấy mùa đông đang đến gần, mấy ngày này, Ôn Noãn luôn ở nhà cặm cụi may áo bông cho con gái.

Sau khi hỏi thăm và học hỏi từ các chị dâu trong khu tập thể, cô cũng dần nắm được cách may. Mặc dù tay nghề còn hơi vụng, nhưng đường chỉ cô khâu rất chắc chắn và đều đặn.

Vì đứa nhỏ lớn nhanh, mùa đông mặc nhiều lớp quần áo, nên Ôn Noãn cố ý may áo bông rộng hơn một chút.

Sau mấy ngày vùi đầu miệt mài, cuối cùng bộ áo bông cũng hoàn thành. Ôn Noãn thử đặt áo lên người con gái và cười: “Nhìn này, mẹ may áo bông cho con đấy, có đẹp không?”

Cô bé đã ngồi vững, nghe mẹ nói vậy liền tỏ ra hào hứng, cúi người xuống kéo kéo chiếc áo mới của mình, rồi bật cười khanh khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-17.html.]

Ôn Noãn mỉm cười dịu dàng: “Mẹ biết mà, con chắc chắn sẽ thích!”

Sau khi may xong hai bộ quần áo, số bông còn lại chỉ đủ chút ít, vải cũng không dư nhiều. Nếu làm thêm bộ quần áo thì không đủ, mà may quần cộc thì lại thiếu.

Ôn Noãn chưa quyết định sẽ làm gì với số vải và bông còn dư, nên tạm thời cất chúng vào ngăn kéo.

Nghĩ đến việc con gái vừa ngủ trưa và có thể ngủ thêm vài tiếng nữa, Ôn Noãn quyết định ra ngoài mua ít thức ăn, tự thưởng cho mình một bữa tiệc mừng vì đã hoàn thành chiếc áo bông.

Thời buổi này, ăn uống đầy đủ vẫn là một vấn đề khó khăn. Suốt cả năm, thịt là thứ hiếm hoi, nhưng may mắn thành phố này gần sông, thủy sản không quá khó kiếm như thịt lợn.

Nếu may mắn, đến chiều có thể gặp được những phiên hàng bán phá giá mà không cần phiếu.

Hiện giờ cô không có việc làm, lại đang tiết kiệm chi tiêu, 180 đồng mà Cố Thanh Hàn gửi về vẫn chưa đυ.ng tới.

Dù tiếc tiền, nhưng lâu rồi không được ăn món nào có thịt cá, cô cũng thèm lắm. Cô quyết định mua một con cá lớn để hầm, nấu tiêu, hoặc làm canh cá để đổi vị cho đứa nhỏ.

Khi vừa ra khỏi khu tập thể, cô tình cờ gặp một chị dâu cũng đang đi mua cá.

Chị dâu ấy nói: “Tôi biết một chỗ bán nhiều lắm, tôi dẫn cô đến đó nhé.”

Vì không có xe đẩy bằng gỗ, Ôn Noãn đành cõng con gái sau lưng mỗi khi ra ngoài. Thật may chị dâu kia có một chiếc xe đẩy tự chế, do các con của chị đã lớn nên không dùng đến nữa. Chiếc xe vừa vặn để cô mượn dùng.

Ôn Noãn mỉm cười cảm kích: “Cảm ơn chị dâu nhiều lắm.”

Chị dâu xua tay: “Ôi dào, có gì đâu, chuyện nhỏ thôi mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play