Trong căn phòng u tối, chỉ có một chiếc đèn bàn phát ra ánh sáng vàng nhạt, miễn cưỡng mơ hồ thấy chiếc giường lớn giữa phòng, với tấm rèm màn phủ màu đậm cùng chiếc gối thêu hoa điểu(*) tinh xảo không biết ai đã đá xuống đất. Người hầu khẽ tiến gần màn giường, nhẹ nhàng gọi vị thiếu niên đang ngủ say bên trong.
(*) điểu = chim
“Điện hạ? Điện hạ mau tỉnh ạ”
Không có động tĩnh.
Người hầu đợi một chút, lại lên tiếng lần nữa: “Điện hạ, ngài nên rời giường rồi ạ.” Vừa nói, hắn ta vừa vén một góc rèm giường.
Một lát sau, từ trong màn vang lên tiếng lụa nhung thiên nga bị cọ nhẹ. Một bàn tay trắng nõn như tuyết khẽ thò ra từ lớp rèm dày, ngón tay thon dài đặt trên mép giường, đầu ngón tay hồng nhạt như nụ hoa hé nở. Trên cổ tay là một sợi chỉ đỏ buộc chuông nhỏ, mỗi động tác lại phát ra âm thanh trong trẻo, càng làm tôn lên làn da trắng ngần của chủ nhân, ánh lên thứ ánh sáng nhẹ nhàng trong không gian tối tăm.
Lại có tiếng động nhỏ, một giọng nói khàn khàn còn ngái ngủ cất lên: “Gọi Phó Liễm vào đây, ngươi lui ra ngoài đi.”
Người hầu đáp “Vâng”, cúi người rồi lui ra.
Dung Nhân ngồi ngơ ngẩn một lát, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, rồi luồn tay vuốt lại mái tóc dài rối bù, để chân trần chạm đất. Căn phòng trải thảm trắng tinh khôi, bàn chân trần đạp lên thấy thoải mái lạ thường. Dung Nhân cúi đầu tìm đôi dép lê nhưng không thấy, đành ngồi lên giường, đôi chân thả xuống.
Khi Phó Liễm đẩy cửa bước vào, hắn ta thấy điện hạ đang nghịch những sợi tóc dài đen óng của mình. Đường nét khuôn mặt nghiêng nghiêng thật xinh đẹp, hàng mi buông nhẹ như cánh bướm sắp bay.
Phó Liễm khép cửa lại, chậm rãi bước tới gần, mỉm cười khẽ hỏi: “Điện hạ cần ta giúp ngài rửa mặt, chải đầu không?”
Dung Nhân buông tay khỏi mái tóc, ngẩng lên nhìn hắn ta, bật cười nhẹ: “Không thì ta gọi ngươi vào làm gì?”
“Vâng, thưa điện hạ.” Phó Liễm cúi mắt, ánh mắt dừng trên bàn chân trắng muốt, thấy rõ cả những đường mạch xanh nhạt, “Điện hạ không tìm thấy dép lê sao?”
“Đúng vậy.” Dung Nhân ngẩng cằm lên, rất xấu tính hờn dỗi trách móc, “Đêm qua chỉ có ngươi ở đây, ngươi đã bày bừa mọi thứ, làm ta tìm không ra giày.”
“Xin lỗi, điện hạ.” Phó Liễm thuận theo đón nhận lời trách móc của công chúa điện hạ, mở ngăn tủ nhỏ bên cạnh, lấy ra đôi dép lê mới tinh, quỳ gối xuống, một tay nhẹ nhàng nâng cổ chân mảnh khảnh của công chúa, chậm rãi và dịu dàng xỏ dép vào chân người.
Ngón chân mịn màng khẽ cựa nhẹ, như muốn tránh đi.
Phó Liễm hơi khựng lại, thập thò lén liếc nhìn công chúa ngồi trên mép giường.
Y khẽ đặt tay bên mình, ngón tay trở nên trắng bệt, thoáng run, vô thức siết chặt lấy mép chăn nhung, vành tai đính châu ngọc của y cũng dần nhiễm một lớp phấn hồng mỏng manh.
Có vẻ công chúa không quen với sự thân mật này.
Phó Liễm trong lòng thoáng rục rịt.
Hắn ta nhanh chóng thu lại suy nghĩ, cười nói: “Điện hạ quên mất rồi sao? Tối qua chính ngài bảo ta cất dép lê vào ngăn tủ.”
Dung Nhân: “……” Nghĩ lại, hình như đúng là như vậy.
Hôm qua Dung Nhân cố tình hành hạ Phó Liễm, sai khiến hắn ta hết việc này đến việc khác. Đến cuối cùng, khi mọi việc xong xuôi, cậu thấy giá trị “vũ nhục” của mình chưa đủ, lại bảo Phó Liễm mới sửa sang lại cất dép lê cẩn thận bên mép giường vào trong ngăn tủ.
Phó Liễm có nhắc rằng sáng mai có thể sẽ tìm không thấy, nhưng Dung Nhân lại mắng một câu “Liên quan gì đến ngươi”, rồi còn quả quyết: “Ta sáng mai nhất định sẽ nhớ.”
Rốt cuộc sáng nay tỉnh dậy trong cơn ngái ngủ, Dung Nhân hoàn toàn không nhớ nỗi chuyện này.
Bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Dung Nhân giả vờ không nghe thấy, hừ nhẹ hai tiếng, bâng quơ lảng sang chuyện khác, nhanh chóng tìm được lý do chỉ trích mới: “Ta bảo ngươi không cần quan tâm, ngươi liền mặc kệ thật sao? Ngươi cái gì cũng mặc kệ, thế thì còn có ích gì!”
Nói vừa dứt, Phó Liễm liền rất tự nhiên xin lỗi lần nữa: “Xin lỗi, điện hạ, lần sau ta sẽ chú ý hơn.” Hắn ta vẫn giữ sắc mặt điềm tĩnh, không hề biểu lộ chút khuất nhục hay bị bắt nạt nào, cứ như thật sự cảm thấy mình sai.
Dung Nhân bỗng dưng cảm thấy nội tâm sinh ra một chút áy náy.
Ngay sau đó, hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở: 【 Giá trị vũ nhục +5, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày (1/5) 】
Dung Nhân nhẹ nhàng thở phào, tiếp đó đầy vẻ tự mãn khoe khoang với hệ thống: 【Thấy chưa, tôi đã bảo là rất đơn giản mà.】
Hệ thống tán dương từ tận đáy lòng: 【Ký chủ thật sự xuất sắc! Gian ác đến hồn nhiên, gây rối tự nhiên như dòng chảy, không cần qua huấn luyện mà thành thạo như thể thiên bẩm vậy! Phó Liễm chắc chắn sẽ cực kỳ căm ghét ngài, nhiệm vụ của chúng ta sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi!】
Dung Nhân: 【……】 Rõ ràng là đang khen, nhưng không hiểu sao lại nghe có chút mỉa mai.
Thôi kệ.
【Tiến độ cốt truyện bao nhiêu rồi?】 Dung Nhân hỏi.
Hệ thống hiểu ngay ý cậu, lập tức đáp: 【Hiện tại đã được 3%, chỉ cần hoàn thành toàn bộ cốt truyện mà không bị tan vỡ, nhiệm vụ sẽ được hoàn thành. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngài thời gian hồi tưởng, mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu, ngài sẽ tự do.】
Dung Nhân gật đầu.
Cậu vốn bất ngờ khi bị hệ thống kéo vào thế giới này, thật ra đây là một cuốn tiểu thuyết thuần ái có tên 《Linh hồn ái nhân》. Nhân vật chính công là một kẻ thua trận bị bắt làm con tin và được đưa đến cho Phó Liễm. Ba tháng sau, hắn sẽ tình cờ gặp định mệnh của mình – Nhân vật chính thụ Giang Dư Hành – tại Học viện Thủ Đô. Họ dần dần phát triển từ tri kỷ thành người yêu, vừa xây dựng sự nghiệp vừa yêu đương, cuối cùng có cái kết viên mãn.
Còn vai trò của Dung Nhân trong câu chuyện là một kẻ phản diện độc ác, vì ghen tị với nhóm chính diện mà nhiều lần nhục mạ họ, không có điều ác nào mà không làm.
Kết cục dĩ nhiên rất bi thảm, cậu mất đi thân phận cao quý, bị cầm tù trong cung điện, chịu đựng tra tấn và cuối cùng bị lưu đày tới vùng băng giá, từ sống sờ sờ đến chết vì bị đông cứng.
Để đảm bảo cốt chuyện diễn ra thuận lợi, hệ thống đã thực hiện một giao dịch với Dung Nhân – chỉ cần cậu tiếp tục sắm vai vai phản diện pháo hôi ác độc và làm theo nhiệm vụ chèn ép, khi dễ nhóm chính diện, sau khi kết thúc câu chuyện này hệ thống sẽ cho cậu thời gian hồi tưởng, thay đổi kết cục của cậu và cho cậu tự do.
Dung Nhân không có lý do gì để từ chối.
Cậu nhớ lại cảnh trong nguyên tác, vào ngày mà nhóm nhân vật chính thắng lợi, họ đứng trên đại điện cao cao, nhìn xuống người từng khinh miệt họ – vị công chúa điện hạ đó.
..…
[Phó Liễm chán ghét nhìn xuống người đứng dưới bậc thềm. Dung mạo vốn rạng rỡ hơn người của y(*) giờ đã lụi tàn sau những ngày dài bị tra tấn, không còn vẻ hào nhoáng như xưa. Giờ đây, công chúa trông như một vỏ ốc rỗng, không còn chút sức chống trả, mặc người tùy ý chà đạp.
(*) mình sẽ dùng đại từ xưng hô "y" cho thụ khi đối diện với các nv khác. Còn đại từ "cậu" dùng khi giao tiếp với hệ thống nha.
“Công chúa, dạo này sống tốt chứ?” Phó Liễm hỏi.
Y không đáp, đôi mắt từng sáng ngời giờ đây chỉ còn lại sự ảm đạm.
“Không nói gì sao?” Phó Liễm mỉm cười, nụ cười đó không mấy chân thành, chỉ khiến người khác kinh sợ, “Nếu công chúa không muốn nói, vậy để ca ca của ngài nói, thế nào?”
Ngực công chúa phập phồng mãnh liệt, ánh mắt căm phẫn dõi về phía người nam nhân ngồi trên vương tọa.
Phó Liễm lại hỏi: “Công chúa nguyện ý nói chuyện sao?”
Đại điện rộng lớn im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của hắn. Một lúc sau, giọng nói khàn khàn vang lên: “Ngươi muốn ta nói gì?”
Phó Liễm cười rộ lên, lần này nụ cười mang thêm chút chân thành. Hắn từng bước đi xuống từ ngai vàng trung tâm đại điện, tiến đến trước mặt công chúa.
Công chúa không nói một lời nhìn hắn.
Phó Liễm dùng một ngón tay ngả ngớn khẽ nâng cằm y lên, kề sát tai y, tư thế đầy ám muội: “Từ hôm nay, công chúa sẽ ở lại đây, làm người hầu bên cạnh ta, thế nào?”]
Dung Nhân: “……”
Cậu hơi ưu sầu hỏi hệ thống: 【Nhân vật chính hận tôi như vậy, sau này chắc chắn sẽ hung hăng tra tấn tôi. Làm sao bây giờ, cậu có cách nào chặn cảm giác đau không?】
【Dĩ nhiên là có! Ký chủ đừng lo, ta sẽ giúp ngài chặn cảm giác đau, đảm bảo ngài sẽ không cảm nhận được chút thống khổ nào, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi!】 Hệ thống thề thốt bảo đảm.
【Vậy thì tốt.】
.....…
“—— Điện hạ.”
Phó Liễm đứng phía sau Dung Nhân, chỉnh lại mấy lọn tóc rồi mỉm cười nói: “Xong rồi.”
“A? À.” Dung Nhân lấy lại tinh thần, phát hiện tóc mình đã được chải chuốt gọn gàng, nhu thuận xõa xuống, toát lên vẻ thanh thoát mà không hề thất lễ.
“Ngài tối qua đã hẹn cùng vương tử dùng bữa trưa, không nhanh lên sẽ muộn mất.” Phó Liễm nhắc nhở.
Dung Nhân nhớ đến ca ca mình, cảm thấy hơi đau đầu. Để hoàn thành nhiệm vụ, một tháng nữa y phải đến Học viện Thủ Đô đăng ký nhập học và phải mang theo Phó Liễm cùng đi.
Nhưng rõ ràng, việc thuyết phục ca ca mình – người từ nhỏ đến lớn luôn lo lắng cho y quá mức – là cả một vấn đề lớn.
Năm ngoái vào kỳ nghỉ xuân, y chỉ định cùng bạn bè đi chơi hai ngày tại một biệt thự ngoại ô ở thủ đô, vậy mà đã bị vây kín bởi cả một đội thị vệ và tôi tớ. Mỗi ngày y còn phải gọi video ba lần để báo cáo tình hình cho hắn.
Học viện Thủ Đô tuy có chữ "Thủ Đô" trong tên, nhưng thực tế lại không nằm trên Thủ Đô Tinh, mà ở một hành tinh khác khá xa. Dù đi bằng phi thuyền nhanh nhất thì cũng mất ba tiếng để đến nơi. Chắc chắn ca ca sẽ không dễ dàng đồng ý.
Dung Nhân buồn bã thở dài.
“Điện hạ, ngài nên ra cửa rồi.”
“Biết rồi.” Dung Nhân trả lời không mấy vui vẻ, lại nhớ đến việc mình phải đi Học viện Thủ Đô cũng là vì Phó Liễm, lập tức hậm hực liếc hắn một cái, “Tất cả là tại ngươi!”
Dù mới chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn, Phó Liễm cũng đã học được cách đối phó với những cơn giận bất chợt của công chúa điện hạ. Hắn điềm đạm đáp: “Thần thực sự xin lỗi vì đã khiến ngài không vui, điện hạ.”
Dung Nhân hừ một tiếng, rồi nói: “Thôi, ngươi cũng đi cùng ta luôn.”
“Vâng, điện hạ.”
……
Khi Dung Nhân kéo váy chạy vào thiên điện, Dung Trạch quả nhiên đã đợi y từ trước.
“Nhân Nhân tới rồi.” Dung Trạch buông quân vụ trong tay, đứng dậy, xoa đầu đệ đệ
Khác với thường ngày, lần này Dung Nhân không hất tay hắn ra vì ghét bị làm rối tóc. Ngược lại, y còn vòng tay ôm eo Dung Trạch, tựa đầu vào ngực hắn, giọng nói cố ý ngoan ngoãn: “Ca ca vất vả rồi, ngày nào cũng phải lo xử lý bao nhiêu công việc.”
Dung Trạch nhướng mày: “Có việc muốn nhờ ta?”
“Ôi, ca ca nói gì vậy, ta là loại người như thế sao.” Dung Nhân cọ cọ vào người hắn, tỏ vẻ nũng nịu, “Lâu rồi ta không gặp ca ca, nhớ ca ca thôi mà.”
Thật biết cách làm nũng. Dung Trạch thầm nghĩ.
“Bình thường không phải không thèm ăn cơm cùng ta sao? Hôm nay sao lại ngoan thế?” Dung Trạch kéo tay y ngồi xuống, múc cho y một chén cơm.
Dung Nhân cầm đũa, chọc chọc vào bát cơm, dịu dàng nói lời ngon tiếng ngọt: “Làm gì có chuyện không muốn chứ? Ta thích ca ca như vậy, ngày nào cũng muốn ăn cơm cùng ca ca mà.”
Dung Trạch gắp cho y một ít rau xanh, ra hiệu cho y ăn, rồi nói: “Nhân Nhân khó xử như vậy, chắc hẳn biết ca ca sẽ không đồng ý đúng chứ?”
“Đương nhiên không phải vậy!” Dung Nhân vừa nhanh chóng phủ nhận vừa lén tìm cách bỏ rau ra khỏi bát, “Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, ca ca chắc chắn sẽ đồng ý, đúng không?”
Dung Trạch thành thạo gắp đôi đũa của hắn, bỏ lại rau vào bát: “Vậy nói ta nghe xem là chuyện gì.”
Dung Nhân nghĩ đến việc mình đang cầu xin người khác nên nhẫn nhịn ăn miếng rau xanh, rồi hăng hái mở lời: “Là thế này, ca ca, thật ra ta thấy Học viện Thủ Đô rất tuyệt vời, phong cảnh tuyệt đẹp, chất lượng dạy học cũng rất tốt. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là ta đã nộp đơn xin nhập học…”
Giọng y ngày càng nhỏ dần.
Động tác gắp thức ăn của Dung Trạch khựng lại, bình tĩnh đáp: “Ta sẽ bảo họ rút đơn về.”
Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác nguyên tác nội dung thật thích hợp làm plot cưỡng chế ái, Phó Liễm một bên hận thấu xương công chúa vừa không thể ngừng nghĩ đến việc kéo y lên giường. Sau đó, hắn cố tình hành động mạnh bạo, khiến y đau đớn đến mức phải rơi lệ, lòng hắn thầm cảm thấy hả hê nhưng ngoài mặt lại cố ý trách móc: “Khóc cái gì chứ? Mới vậy mà đã không chịu nổi? Đây là ngươi thiếu nợ ta, phải chịu đựng cho tốt.”
Thật đáng ghét! Nhưng ta lại chết tiệt mà muốn nhìn thấy cảnh này! Ta đúng là không giữ nổi mình mà!
P/s : Lời của editor
Bộ này ra rất chậm vì tui còn 3 cái hố chưa lấp