Vì hôn lễ của công tử sắp đến, phủ bận rộn nhiều việc, từ phu nhân, lão gia, đến nha hoàn, tiểu đồng, ma ma đều bận rộn. Phu nhân lại chỉ định thêm hai nha hoàn đến Bác Nhã Viện, nhưng Trương ma ma không có thời gian để ý đến họ, nên xin ý phu nhân cho ta ở lại phủ một thời gian nữa để dẫn dắt hai người họ, ta tất nhiên đồng ý.

Hai nha hoàn đó đều khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng vẻ xinh xắn, tính tình ngoan ngoãn, nữ công gia chánh, biết chữ đều là những người xuất sắc trong số nha hoàn cùng lứa. Ta đoán ý phu nhân, tân phu nhân thân thể yếu đuối, có lẽ khó sinh nở, nên phu nhân đã sắp đặt sẵn, nếu tân phu nhân không có con, hai nha hoàn này sẽ là thiếp, giúp Lục gia nối dõi.

Đại công tử còn đặt tên cho hai người, một người là Đỗ Vũ, một người là Tử Quyên. Ta nghe mà tức chết, hóa ra công tử có chấp niệm với loài chim cuốc sao?

Ta hết lòng dạy dỗ hai nha đầu mới, họ thông minh lanh lợi, không cần ta phải tốn nhiều công sức, nhanh chóng ghi nhớ những điều ta chỉ dạy. Lúc này ta cảm thán như sóng sau đẩy sóng trước, sóng trước c.h.ế.t trên bãi cát.

Thời gian này, công tử bận rộn hơn bao giờ hết, ngày nào cũng đi sớm về khuya, hình như là theo lời mời của bạn bè. Nhưng ta cũng vui vẻ hưởng thụ sự nhàn rỗi này.

Trong thời gian đó, ta gặp công tử, vẫn cung kính hành lễ, hắn chỉ gật đầu nhẹ rồi đi qua, không nói thêm gì. Ta định cảm ơn hắn vì hôm đó đã nói đỡ cho ta trước mặt phu nhân, nếu không phu nhân làm sao dễ dàng tha cho ta. Nhưng mỗi lần chưa kịp mở miệng, hắn đã vội rời đi, hoặc gọi Trương Sinh vào phòng, hoặc viện cớ bận rộn để ta lui xuống. Ta chỉ còn cách từ bỏ.

Tối hôm đó, ta không ngủ được, nghĩ đến việc sắp rời khỏi đây, rời khỏi viện này nơi ta đã sống gần mười năm, lòng có chút buồn bã, nên dậy mở cửa sổ cho thoáng. Cửa sổ của ta nhìn thẳng sang một góc phòng của công tử, vừa mở cửa ta đã thấy hắn đứng bên cửa sổ, cửa sổ mở, gió đêm thổi vào, tóc hắn bay tán loạn, hắn mặc áo ngủ trắng, khoác áo choàng rộng, trông người hắn có vẻ mỏng manh. Hắn đứng đó, yên lặng, rõ ràng là một bức tranh quý công tử ngắm cảnh dưới ánh trăng, nhưng ta lại thấy trong đó bóng dáng cô đơn lạc lõng.

Hắn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn, nhìn về phía phòng ta. Hắn thấy ta, ta cũng thấy hắn. Ta không nói gì, hắn cũng không nói gì, chúng ta cứ lặng lẽ nhìn nhau. Ta không biết đây là lần thứ mấy hắn đứng cô độc trong đêm, cũng không biết hắn đứng đó bao lâu, chỉ biết đêm nay, có lẽ là lần cuối hắn đứng đó, vì ngày mai là ngày hắn thành thân, cũng là ngày ta rời khỏi phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lua-chon-cua-tu-quy/chuong-11.html.]

Ngày hắn cưới, ta lặng lẽ rời đi. Trước viện rộn ràng tiếng người, tiếng nhạc không dứt, người qua lại tấp nập, thật náo nhiệt. Người trong phủ đều ra tiền viện giúp đỡ, tiễn ta chỉ có Lý ma ma và Hồng Mai, Lục Mai. 

Trương ma ma hôm qua đã nhét cho ta một cây trâm vàng ròng, vừa nhìn đã biết rất quý giá, ta thấy quá đắt đỏ, Trương ma ma nói, "Bên ngoài không dễ sống như trong phủ, cây trâm này coni cứ giữ, nếu không sống nổi còn có thể đổi lấy ít bạc." Ta không từ chối được, đành nhận, rồi ôm chặt lấy Trương ma ma.

Ta có chút tiếc nuối, Vương ma ma quá bận, lại ở xa, ta không tiện đến viện phu nhân tìm bà, nên không kịp từ biệt. Lý ma ma và hai người kia tiễn ta đến cổng sau, Lý ma ma nắm tay ta, mắt đầy lệ, dặn đi dặn lại phải tự chăm sóc mình. Hồng Mai, Lục Mai tặng ta đôi giày tự tay thêu, nước mắt không ngừng rơi. Ta ôm chặt họ, tám năm gắn bó, dù không có quan hệ m.á.u mủ, nhưng qua năm tháng nương tựa lẫn nhau, họ đã trở thành người thân nhất của ta trong thế giới này.

Ta lau nước mắt, an ủi họ, "Không có cuộc vui nào không tàn, nhưng dù con đi đâu, mọi người vẫn là người thân nhất của con. Lý ma ma, con đi rồi, người nhắn với Vương ma ma, con sẽ nhớ bà ấy." Ta quay đi chuẩn bị rời khỏi, bỗng nghe một nha đầu gọi tên ta từ xa, nàng chạy đến trước mặt ta, thở hổn hển, ta nhận ra nàng, là nha đầu bên cạnh Vương ma ma. Nàng chưa kịp thở đều đã đưa cho ta một chiếc vòng tay, thở dốc nói, "Đây là, là Vương ma ma bảo ta đưa cho ngươi."

Ta nhận vòng tay, nhìn kỹ thì thấy đây là chiếc vòng Vương ma ma thường đeo, đã có từ lâu. Ta hỏi, "Vương ma ma sao lại bảo ngươi mang cái này đến, bà ấy có nói gì không?"

"Có, Vương ma ma bảo ta nói với ngươi, nếu không sống nổi bên ngoài, thì mang chiếc vòng này đến tiệm thêu tên là Cẩm Tú Phường ở phố Trường Bình phía tây thành, chủ tiệm là người quen cũ của Vương ma ma, thấy chiếc vòng này sẽ sắp xếp cho ngươi một công việc."

"Vương ma ma còn nói, dù ngươi thêu không giỏi, người cũng ngốc nghếch, nhưng làm việc cũng chăm chỉ, dù không làm thợ thêu được, làm người giúp việc cũng không đến nỗi lang thang đầu đường."

Ta có thể tưởng tượng được Vương ma ma khi nói điều này giận dữ thế nào, nhưng bà vẫn lo lắng cho ta, sợ ta không sống tốt bên ngoài, nên khổ tâm tìm đường lui cho ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play