Một tuần sau, là buổi hòa nhạc kỷ niệm ngày thành lập trường. Vì là kỷ niệm 100 năm thành lập trường, nên trường rất coi trọng buổi hòa nhạc lần này, không chỉ phát sóng trực tiếp toàn bộ, mà còn mời rất nhiều giáo sư đã nghỉ hưu trở lại. Tiết mục độc tấu piano của Lục Tuân sẽ là tiết mục mở màn.
Tôi và Lư Viên Viên đều là tình nguyện viên của buổi hòa nhạc, sau khi kiểm tra xong tình trạng thiết bị, Lư Viên Viên đi tới, vẫy tay chào Tô Ánh cũng là tình nguyện viên trên sân khấu: "Ôi, lát nữa là có thể xem nam thần Lục chơi đàn rồi, thực sự là vạn chúng chú mục."
Cô ấy lại quay đầu sang. "Tuần này sao cậu cứ bần thần thế? Xin ký túc xá xong chưa?"
Tôi gật đầu. "Sắp rồi."
Cả tuần nay tôi không gặp Lục Tuân.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Chỉ còn 20 phút nữa là buổi hòa nhạc bắt đầu, khán giả đang lần lượt vào chỗ. Tôi đi đến hậu trường, lại không thấy Lục Tuân.
Chỉ thấy nhân viên công tác vội vàng kéo Tô Ánh lại. "Lần này Lục Tuân đột nhiên không đến được, may mà có cậu cứu nguy, Tô Ánh, cậu có lễ phục không? Lễ phục của Lục Tuân, tôi sợ cậu mặc không vừa."
Tô Ánh lắc đầu. "Không sao, tôi mặc của anh ấy là được rồi, quần áo của anh ấy, tôi đều mặc vừa."
Tôi giật mình, vừa định hỏi, thì nghe thấy bên ngoài khán đài vang lên tiếng ồn ào.
"Trời ơi, là Lục Tuân!"
"Thật sự là Lục Tuân!"
Linh cảm chẳng lành.
Tôi chạy như bay ra phía trước sân khấu.
Màn hình lớn vốn dĩ đang phát video quảng bá của trường, không biết bị ai chuyển thành đoạn video phát sóng trực tiếp. Nam sinh trong video đang một mình chống lại hai người, đánh cho hai người kia m.á.u me đầy mặt. Trên đầu anh có máu, trên đất cũng có máu, còn có một con d.a.o bị vứt ở đó.
"Mẹ nó, Lục Tuân c.h.é.m người à?"
"Đây là tình huống gì thế này? Không phải lát nữa cậu ta phải chơi đàn sao?"
"Đẫm m.á.u quá, đây là thứ mà buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường có thể xem sao?"
Phát sóng trực tiếp lập tức bị tắt.
Tôi ngây người nhìn màn hình đã tối đen.
Tôi nhận ra hai người kia.
Chính là hai tên vô lại đã định giở trò đồi bại với tôi trước cửa quán karaoke vào tối hôm khai giảng.
Tôi bỗng nhiên quay đầu lại, lao ra ngoài. Nhưng cánh tay lại bị người ta nắm chặt.
37.
Tôi quay đầu lại, là Tô Ánh.
"Đàn anh, buông em ra."
"Đồng Uyển." Trong mắt anh ấy tràn đầy lo lắng. "Sự việc đã đến nước này rồi, cậu còn muốn đi tìm anh ta sao?"
"Em có biết chuyện vừa rồi phát trên màn hình có nghĩa là gì không? Lục Tuân chính là một người nguy hiểm như vậy đấy, em vẫn chưa nhận ra sao?"
"Nhận ra rồi."
"Vậy nên..."
"Vậy nên rốt cuộc anh đã bắt đầu bày mưu tính kế từ khi nào?"
Anh ấy sững người.
"Em đang nói gì vậy?"
Tôi gạt tay anh ấy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/cung-thanh-mai-truc-ma-choi-tro-yeu-duong/chuong-36-37.html.]
"Là từ tối hôm đó ở quán karaoke, là từ ngày anh kéo em vào nhóm dự án, hay là từ ba năm trước?"
Bàn tay anh ấy cứng đờ giữa không trung, trên mặt thoáng qua vẻ thất vọng.
"Đồng Uyển, chúng ta quen biết nhau ba năm rồi, anh là người như thế nào, em không biết sao?
"Anh thích em." Anh ấy tiến lên một bước. "Anh vẫn luôn thích em."
"Thích là gì?" Tôi lắc đầu. "Hack vào máy tính, xóa hết những dữ liệu mà em đã thức đêm mấy ngày liền để nhập, sau đó lại bênh vực em trước mặt mọi người, khiến mọi người càng nhắm vào em."
Tôi nhìn khuôn mặt anh ấy dần trở nên tái nhợt.
"Anh nói anh không biết dùng máy tính, nhưng hôm đó anh lấy cớ giúp em xử lý dữ liệu, thực ra là đang kiểm tra xem việc anh xâm nhập từ xa có để lại dấu vết hay không."
"Anh không ngừng lợi dụng em để khơi dậy cảm xúc của Lục Tuân, bức ảnh tối hôm đó, cũng là anh cố ý đăng lên diễn đàn, đúng không?"
"Tại sao anh phải lợi dụng em để khơi dậy cảm xúc của Lục Tuân, anh căn bản..."
"Hai tên vô lại trước cửa quán karaoke hôm đó cũng là do anh sắp xếp đúng không?" Tôi ngắt lời anh ấy. "Tương tự, hôm nay Lục Tuân sẽ đánh nhau với bọn họ, bị phát sóng trực tiếp, cũng là anh, đúng không?"
Anh ấy im lặng nhìn tôi.
"Đồng Uyển, trong hội trường đó, có biết bao nhiêu người đang xem trò cười của Lục Tuân, tại sao em lại chỉ nghi ngờ anh."
Tôi lắc đầu.
"Là chính anh đã nói với em, làm chuyện có lợi cho mình, thì không phải là sai."
"Lục Tuân không đến được buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, bị phát sóng trực tiếp cảnh đánh nhau, thân bại danh liệt, người được lợi chính là anh, vậy còn buổi bảo vệ luận án dự án ngày mai thì sao?"
Ánh mắt anh ấy đã trở nên lạnh lùng. Tôi quay đầu lại, định rời đi.
"Buổi bảo vệ luận án dự án, đương nhiên cũng là anh."
Tôi đột nhiên dừng bước, quay đầu lại. Anh ấy đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
(Chanh: hắc hoá r há há há, ngôi thứ 3 nam8 đổi thành “anh ta” thay cho “anh ấy” nha, phản diện này ngứa mắt quá!!!)
"Đồng Uyển, em không thấy thế giới này rất bất công sao?" Anh ta bước từng bước về phía tôi.
"Có người sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, không cần nỗ lực cũng có thể có được nguồn lực tốt hơn người khác.
"Năm đó, để anh được học đàn, mẹ anh phải cầu xin khắp nơi, khúm núm uốn gối, chạy vạy bao nhiêu mối quan hệ mới có được cơ hội gặp thầy Lục một lần, mà anh chỉ có một cơ hội đó, nếu đàn không hay, sẽ không còn cơ hội học đàn với danh sư nữa.
"Còn Lục Tuân thì sao, anh ta cái gì cũng không cần làm, là có thể trực tiếp có được tất cả.
"Anh liều mạng nỗ lực, nhưng anh ta lại chưa bao giờ coi anh ra gì, thậm chí còn không coi anh là đối thủ.
"Thậm chí em cũng y như vậy, anh ở bên cạnh em ba năm, hỏi han ân cần như một con chó, em cũng không chấp nhận anh, lại cam tâm tình nguyện ở chung với anh ta.
"Em hỏi anh tại sao?" Anh ta cười đến đáng sợ. "Bởi vì cậu, bởi vì tất cả các người, bởi vì thế giới này bất công!"
"Chát!" Tôi vung tay tát vào mặt anh ta.
"Anh quả thực không bằng Lục Tuân." Tôi lạnh lùng nói.
Ai ngờ anh ta lại cười.
"Đồng Uyển, có bằng hay không, không phải là do em nói là được, em cho rằng sau đêm nay Lục Tuân còn có thể giữ lại được gì sao?
"Anh ta đã bị hủy hoại rồi, đêm nay sẽ trở thành vết nhơ cả đời của anh ta.
"Còn anh, buổi biểu diễn tối nay là của anh, buổi bảo vệ luận án dự án ngày mai cũng sẽ là của anh, danh tiếng là của anh, tiếng vỗ tay cũng là của anh, còn nếu em hối hận, anh cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận em."
"Tô Ánh, anh thật ghê tởm."
"Thắng là được." Anh ta thản nhiên nói.
"Ghê tởm hay không, kẻ chiến thắng làm vua, sách lịch sử cũng là do kẻ chiến thắng viết, không phải sao?"