Nhìn thấy cảnh này, Miêu Tuệ Tuệ không khỏi đỏ mắt, mà Phan Đồng bên cạnh cô đã rơi nước mắt.
Sau khi hai cha con khóc một lúc, cảm xúc của họ cuối cùng cũng ổn định, Lưu Đông - một người đàn ông to lớn, lúc này cảm thấy hơi xấu hổ. Vì vậy anh ta nhanh chóng mời Miêu Tuệ Tuệ vào và rót nước mời khách.
Đào Tử theo sát ba cô bé, không muốn rời dù chỉ một bước.
Khi biết rằng chính Phan Đồng đã cứu Đào Tử , Lưu Đông định quỳ xuống cảm ơn cô ấy ngay tại chỗ. Cái gì mà nam nhi dưới trướng có hoàng kim* giờ chẳng còn quan trọng nữa, mấy điều này so với con gái trước mặt mình thì chẳng đáng giá một xu.
[**] Người Trung Quốc có câu “đầu gối nam tử bằng vàng”, ý là đàn ông chỉ đứng chứ không quỳ. Những hiệp khách anh hùng trong truyện chưởng của Kim Dung với Cổ Long bất kể hắc - bạch, đường hoàng hay thủ đoạn, cơ bản chả bao giờ quỳ.
Phan Đồng kéo anh dậy: " Tôi và Đào Tử rất có duyên với nhau, cô bé là một bé gái rất đáng yêu, nhờ cô bé mà cuộc sống của tôi thay đổi rất nhiều, Đào Tử cũng gián tiếp giúp ta tìm địch, cho nên không cần cảm ơn đâu."
Lưu Đông có ý muốn tặng tinh hạch và thức ăn cho Phan Đồng nhưng cô ấy lại từ chối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play