"Là do tôi điêu khắc nó." Ngữ khí của người máy vẫn kiên định nói, "Mỗi người máy đều có mấy cái sở thích là điều rất bình thường, bác sĩ số 056 của chúng tôi còn có thể làm mì sợi, trưởng trấn có muốn xem không?”
“…Không cần.” Miêu Tuệ Tuệ xua tay.
Cô cảm thấy y tá người máy hỏi rất nghiêm túc, nếu như cô nói muốn xem sợ rằng đối phương thật sự sẽ kéo người máy bác sĩ số 056 tới đưa cho cô một bát mì.
"Chị ơi, anh Hạo Hạo đâu rồi? Anh Hạo Hạo đã về chưa? Em đã để lại cho anh ấy một ít bánh quy đó." Cô bé chạy tới, lấy bánh quy trong túi ra cho Miêu Tuệ Tuệ xem.
Miêu Tuệ Tuệ ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt mong đợi của cô bé, mở miệng nhưng cảm thấy cổ họng nghẹn ngào: "Anh Hạo Hạo . . . đã không còn nữa."
Sự chờ đợi trong mắt cô bé dần tan biến, nước mắt giàn giụa, những đứa trẻ sống trong tận thế nhiều năm như vậy hiểu rất rõ về cái chết. Những lời nói dối bình thường đầy thiện ý không thể lừa được chúng, vì vậy Miêu Tuệ Tuệ đã chọn nói cho em ấy biết sự thật.
Cô bé cúi đầu, giọng nói như đang khóc: “Anh Hạo Hạo tốt lắm, lúc đói bụng sẽ cho em ăn ngon, lúc em bị đánh anh ấy cũng bảo vệ em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play