Vân Túc Nguyệt cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Nàng ý thức được mình biết được chuyện không nên biết, nên thành thật mà nằm yên trên mặt đất không dám động đậy.
Hoàng Đào nằm trong phạm vi dây chuyền của nàng che chở, cảm giác được cảm xúc của tiểu chủ nhân nên cũng ngoan ngoãn lẩn trốn.
Sau khi hai người kia dừng nói chuyện, Vân Túc Nguyệt còn tưởng là các nàng đã trốn qua kiếp nạn này, chuẩn bị trước trong lòng khi hồi cốc nên nói thế nào với phụ mẫu.
Đúng lúc này bụi cỏ bị người ta dùng kiếm xốc lên, theo sau là một tiếng cười khẽ, thanh âm khàn khàn nghiền ngẫm mà hỏi: “Không biết ngươi có ý kiến gì với kế hoạch của bọn ta không?”
Vân Túc Nguyệt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn người đeo mặt nạ, theo bản năng mà lùi về phía sau, đồng thời nhìn về phía sư thúc tổ của nàng xin giúp đỡ.
Sư thúc tổ vừa nhìn một cái liền nhận ra nàng, kinh ngạc trong nháy mắt nhưng không để ý quá nhiều, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Giết đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play