Minh Tiên Tuyết vừa uống trà nóng xong, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người khiến cơn buồn ngủ kéo tới ngay sau đó. Hồ Tử Thất thấy vậy, định tiến lên giúp hắn cởi giày nhưng Minh Tiên Tuyết nhẹ nhàng xua tay, mỉm cười nói:
"Hồ tiên, ngươi đã chăm sóc ta rất nhiều rồi. Việc cởi giày nhỏ nhặt này, không dám làm phiền ngươi thêm."
Dứt lời, Minh Tiên Tuyết cúi người chậm rãi, tự mình cởi giày. Dù tinh thần có chút mệt mỏi, động tác của hắn vẫn tao nhã như mọi khi. Khi đôi giày rơi xuống đất, hắn nhẹ nhàng nằm xuống giường dáng vẻ thư thái tựa như lá trà trôi nổi trên mặt nước.
Hồ Tử Thất ngồi xuống cạnh giường, khuỷu tay chống lên mép giường, tay chống cằm, chăm chú ngắm nhìn Minh Tiên Tuyết. Thấy vậy, Minh Tiên Tuyết khẽ mở mắt, nói:
"Hồ tiên quân, ngươi nên về nghỉ ngơi trước đi."
Hồ Tử Thất cười nói:
"Thứ nhất, ta thật sự không dám nhận chữ 'hồ tiên' của ngươi, cách thành tiên còn xa lắm. Hiện tại ta chỉ là một con tiểu hồ ly đến để báo ân thôi, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Thất là được. Thứ hai, ngươi đang thế này, không thể để ngươi ở một mình được. Ta cá với ngươi một trăm lượng bạc rằng ngươi sẽ bị bệnh đấy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT