Trên khuôn mặt Địch Phi Thanh hiện lên nụ cười như có như không.
- Phải đi ra như thế nào, chẳng lẽ Vân Bỉ Khâu không nói với ngươi sao?
Lý Liên Hoa cười lớn, đột nhiên hắn tỏ ra nghiêm nghị, hỏi:
- Giác Lệ Tiếu nhốt ngươi bao lâu rồi? Một năm à?
Địch Phi Thanh lại không trả lời.
- Nếu ả không khiến cho người ngươi mọc nhiều u bướu đến vậy thì khi Vân Bỉ Khâu gửi thư đến, có lẽ ả sẽ không trả lời. Nếu trên người ngươi không có nhiều u bướu đến vậy thì cho dù ả có lột sạch ngươi ra rồi treo lên đánh đập tàn nhẫn, khi có chuyện quan trọng thì có lẽ cũng sẽ thương lượng với ngươi, nói không chừng ả căn bản cũng không nỡ tra tấn ngươi lâu như vậy… - Lý Liên Hoa lại nói. – Mọi hành động, mọi việc làm đều có nhân quả, nếu ngươi không coi ả là một “nữ nhân” mà lại xem như bao kẻ khác, lại không thừa nhận tình cảm của ả, không cần tấm lòng ả, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn người ả, thì làm sao mà ả không làm cho ngươi thành bộ dạng u bướu đầy người này chứ…
- Đi xuống đi. – Địch Phi Thanh ngắt lời hắn, trong giọng điệu còn mang theo nụ cười lạnh lùng. – Để ta xem xem Mỹ Gia Cát kia lưu luyến si mê Giác Lệ Tiếu mười hai năm, sau mười hai năm liệu có còn hăng hái hiếu thắng như năm đó không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT