Đêm đã khuya, mặt trăng cũng đã ngả về phía Tây, dần dần không còn nhìn thấy ánh sáng nữa. Dưới sự nài ép của Thạch lão, ba người đã uống rất nhiều rượu, nằm trong phòng khách đều thấy buồn ngủ. Phương Đa Bệnh chưa được bao lâu đã ngủ, ngáy khò khò. Lục Kiếm Trì mặc dù buồn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Cái xác khô không đầu, đôi mắt trong hành lang, bàn tay thò xuống từ đỉnh đầu lúc nãy trong nhà trọ kia cứ hiện ra mồn một trước mắt y. Vừa rồi nếu “Lý Cái Đó” kia chậm một bước thì bàn tay kia có phải sẽ kéo đầu y xuống, giống như nó đã kéo rách đầu bộ xác khô kia không? Chẳng lẽ thôn dân của thôn Thạch Thọ không biết về thứ lạ thường trong nhà trọ kia sao? Nằm một lúc, y thực sự không ngủ được, mở mắt ra, chỉ thấy Lý Liên Hoa nằm trên giường ngủ rất ngon lành, chẳng có chút lo lắng hay kinh ngạc gì. Thở dài thườn thượt, Lục Kiếm Trì lại nhắm mắt lại. Chẳng lẽ những cảm giác kỳ lạ trong lòng y, những lo lắng mãnh liệt kia đều do kinh nghiệm giang hồ của bản thân chưa đủ sao? Nhưng muốn yên tâm ngủ như Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh thì y thực sự không thể làm được.
Ánh sáng càng lúc càng mờ đi, dường như bên ngoài có một màn sương mù càng lúc càng dày, sương tích tụ trên cây cỏ ngoài kia cũng nặng hơn, cuối cùng rơi xuống “tách” một tiếng. Lục Kiếm Trì yên lặng lắng nghe tất cả những tiếng động ngoài cửa, phía xa xa lại có tiếng côn trùng kêu, tiếng chuột rúc; xa thêm chút nữa hình như có người đang đi, không biết là thợ săn thức dậy sớm hay là thứ gì khác.
Đang khi tinh thần y càng lúc càng tỉnh táo, xa rời thế giới, tất cả sự chú ý đều đặt ở bên ngoài căn phòng thì đột nhiên một bàn tay thò ra từ mép giường, nhẹ nhàng chạm vào ngực y. Trong thoáng chốc ấy, Lục Kiếm Trì thực sự sợ đến mức hồn bay phách tán, y bỗng mở mắt ra, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tất cả những gì nhìn thấy phía trước khiến y như ngừng thở trong chớp mắt, miệng há hốc, y nhất thời ngây ra như phỗng, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Trước mắt chẳng có gì cả, chỉ có một bàn tay thò ra từ gầm giường, chạm vào ngực y. Nhưng… nhưng tay của người bình thường làm sao mà dài như thế chứ, cũng tuyệt đối không thể uốn cong thành hình này được. Lục Kiếm Trì cả đời tự nhận là can đảm khí phách, giờ này trong lòng lại sợ hãi chẳng khác gì những thôn dân bình thường trên phố. Đúng vào lúc này, có một vật trèo lên từ gầm giường của y, Lục Kiếm Trì hét lớn một tiếng rồi hôn mê.
Phương Đa Bệnh ngồi phắt dậy, y đã ngủ rồi nhưng bị tiếng thét lớn của Lục Kiếm Trì đánh thức, lúc mở mắt ra thì ngờ ngợ nhìn thấy một thứ màu sắc sặc sỡ, giống người mà chẳng phải người đang nằm trên giường Lục Kiếm Trì. Thấy y ngồi dậy, thoắt cái nó đã bổ nhào về phía y, hành động rất nhanh mà lại hoàn toàn không có tiếng động nào. Phương Đa Bệnh nhất thời cảm thấy mình đang nằm mơ, y hét lớn một tiếng, vung sáo ra đỡ. Chỉ nghe một tiếng “thịch” vang lên, một luồng sức mạnh cực lớn ập đến ngực, trong nháy mắt khiến y váng đầu hoa mắt, ngạt thở gần chết. Đúng lúc y cảm thấy mình sắp chết, khóe mắt dường như lại nhìn thấy một bóng trắng lơ lửng, trong lòng vẫn mắng được một câu: Mẹ nhà nó chứ, chết đến nơi rồi mà vẫn còn có kẻ ra vẻ bạch y kiếm khách… Kế đó thì trời đất tối sầm, y lăn ra hôn mê.
Trong phòng khách lạnh lẽo tối tăm, một người đã cởi lớp ngoại bào, để lộ ra bạch y tựa tuyết bên trong, lặng lẽ nhìn thứ đang bổ nhào lên người Phương Đa Bệnh. Thứ đó tay chân dài ngoằng, trên làn da trắng như tuyết nổi đầy từng mảng từng mảng lốm đốm vết máu, nếu không có những vệt máu giống như vết nứt khắp toàn thân thì nó cũng không khác một nam nhân khỏa thân có thân hình cao gầy là mấy. Cái đầu nó rất lớn. Nhìn thấy người mặc áo trắng đứng yên ở bên cạnh, nó quay đầu lại. Trừ đôi mắt hơi nhỏ, cái miệng rất rộng, còn lại ngũ quan cũng cân đối. Bỗng nó khẽ gào lên rồi đột nhiên nhào đến người mặc áo trắng kia.
Bạch y nhân né người, tránh khỏi cú bổ nhào đó. Thứ kia hành động cực kỳ nhanh, nó chuyển hướng thành thạo, linh hoạt giống như con nhện di chuyển trên tấm mạng, sau khi chuyển hướng, bàn tay nó lao tới chụp đầu bạch y nhân. Người đó khẽ nhún chân, thân hình nhanh nhẹn tránh ra xa, luồn qua nách thứ kia, trở tay vỗ nhẹ một cái lên lưng nó rồi lao thẳng ra ngoài. Thứ đó thét lên một tiếng rồi đuổi theo sau hắn. Hành động của nó dù gì cũng nhanh như chớp, vậy mà lại không đuổi theo kịp, một trước một sau, hai “người” cùng chạy vào trong phòng Thạch lão.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT