Tô Tư Doanh cảm thấy bản thân bị Bạch Dĩ Dung lưu lại bóng ma tâm lí trên một mức độ nhất định, nhưng cô lại không thể nói.
Đắn đo một lúc, cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu một cái, tiến hành tiếp ứng cho tiếng "ờ" trước đó.
Chuyện này trôi đi, lại nghe thấy Chúc Tuệ Quân nói tiếp về chuyện gia đình, Tô Tư Doanh cũng coi như hiểu được tình hình đại khái hiện tại của cô gái này.
Tóm lại, hiện tại cô gái này bị thiếu niên bất lương dây dưa, hơn nữa chỉ cần Bạch Dĩ Dung vắng mặt, người gọi là anh trai kia sẽ lại tới tìm Chúc Tuệ Quân đòi tiền.
Thật ra anh trai Chúc Tuệ Quân cũng không đánh đập hay ngược đãi cô nàng, chỉ là lúc vòi tiền không tránh khỏi hành động kéo đẩy, con trai ra tay không biết nặng nhẹ, tuy thân thể gầy guộc chỉ toàn xương cốt, nhưng vẫn có thể khiến tay Chúc Tuệ Quân bầm tím.
Nghĩ như thế, Bạch Dĩ Dung có thể đánh bại nam sinh kia... cũng là một chuyện khiến người ta khó mà tin được.
An ủi tâm tình của Chúc Tuệ Quân, nghe cô nàng thổ lộ rất nhiều chuyện giấu trong lòng, tiếng chuông chuẩn bị vào tiết đột nhiên vang lên. Vì đình hóng gió cách lớp học khá xa, hai cô gái không kịp nghĩ nhiều, cong chân lên chạy về phía lớp học theo tiếng chuông vào lớp.
Sau khi vào lớp, Hạ Đông sâu xa nhìn hai người, Bạch Dĩ Dung cúi đầu đưa tập đề mới phát ban nãy cho Tô Tư Doanh, thấy cô tiến tới, ngẩng đầu cười lên.
Giáo viên Toán trên bục giảng nhíu mày, dáng vẻ như trách móc một học sinh yếu kém như Tô Tư Doanh làm chậm trễ thời gian học tập của một học sinh chăm ngoan khác, khiến người ta rất không vui.
Nhưng không vui thì không vui, suýt chút nữa vào lớp muộn vốn dĩ là sai. Tô Tư Doanh vội vàng khom lưng nói một câu, "Em xin lỗi thầy, em về lớp muộn", sau đó nhanh chân chạy về vị trí của bản thân.
Ngày tháng Chín bí bách như lò thiêu, Tô Tư Doanh chạy về tới lớp, hai má đã ửng đỏ, vừa ngồi xuống, liền cảm thấy hơi nóng tích tụ nhanh chóng bộc phát, hóa thành mồ hôi chảy dọc xuống theo cổ.
Không ngoài dự đoán, Bạch Dĩ Dung bên cạnh nhanh chóng rút giấy ướt, ngón tay trắng trẻo mở hộp khăn giấy, sau đó đưa tay cầm giấy hướng về phía người bên cạnh.
Tô Tư Doanh ngẩn ra, cánh tay đưa ra nhận giấy ướt dừng giữa không trung, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh lau mồ hôi cho mình.
Cánh tay này... là cánh tay đã quật ngã nam sinh kia, là cánh tay cầm gậy sắt đánh đuổi côn đồ. Dùng chúng để lau mồ hôi cho mình có phải khiến người ta có chút sợ hãi không?
Giãy giụa giây lát, Tô Tư Doanh phủ tay lên tay Bạch Dĩ Dung, nhỏ tiếng nói: "Tôi tự làm là được."
Đối phương không nói gì, gật đầu, sau đó liền đặt tờ giấy ướt vào trong tay cô.
Tô Tư Doanh ngồi ở đó, máy móc lau mồ hôi, còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy giáo viên trên bục giảng nói: "Từ ngày khai giảng tới giờ đã gần hai tháng, có một số người không ngừng tiến bộ, có một số người ngay từ lúc bắt đầu là thụt lùi, hơn nữa còn không ngừng thụt lùi. Tôi không muốn nhìn thấy tình trạng như vậy, bắt đầu từ hôm nay, mỗi tuần sẽ tiến hành bài thi tuần cho môn học này, toàn bộ học sinh không đạt yêu cầu thì chép lại bài thi mười lần cho tôi, cộng thêm ba đề khác. Các em phải biết tôi chỉ muốn tốt cho các em, mỗi lần thi cử tôi lại phải phê một lần, không thi cử tôi bớt được rất nhiều chuyện..."
Giáo viên Toán đang nói tới những lời công thức cùng lí do nghìn măm không đổi khi thi cử của giáo viên, Tô Tư Doanh thở dài, luôn cảm thấy học sinh thụt lùi trong lời thầy giáo đang chỉ bản thân.
Trong lòng nghĩ chút chuyện, Tô Tư Doanh loạn xạ lau mồ hôi, sau đó vứt giấy ướt vào thùng giác. Cô gái bên cạnh bò ra bàn viết giấy, ngừng lại giấy lát, đẩy mảnh giấy về phía cô.
[Đừng lo lắng quá, trình độ Toán của chị đã nâng cao nhiều lắm rồi, hơn nữa giáo viên cho bài thi không phải để làm khó học sinh, dù có thế nào thì cũng không cho đề khó quá. Còn nữa, nội dung thầy giảng cuối tuần chỉ cần hiểu, rất nhiều đáp án sẽ có cùng một tư duy cơ bản. Cố lên nhé, cùng nhau cố gắng, sau này sẽ cho thầy Toán một bất ngờ vào kì thi cuối tuần.]
Tô Tư Doanh nhìn mảnh giấy, lại nhìn Bạch Dĩ Dung, cảm giác bản thân rơi vào trong thế giới rốt cuộc đóa hoa trắng là hắc hay là bạch.
Tuy đã quyết định không gọi Bạch Dĩ Dung là đóa hoa trắng nữa, nhưng nhìn con chữ cùng biểu cảm đáng yêu này... Tô Tư Doanh vẫn không nhịn được sử dụng xưng hô này.
Nhưng nói đi cũng nói lại, đối phương nói như thế, quả thật cảm giác thấp thỏm của cô với môn Toán đã giảm đi rất nhiều.
Đợi đề thi được phát xuống, khi đọc đề, Tô Tư Doanh có thể thở phào một hơi.
Xét tổng quan đề thi, độ khó của đề ở mức độ bình thường. Tuy có một số đề khó nhất định cố ý đưa ra để phân loại, nhưng đối với Tô Tư Doanh mà nói, cũng không phải quá khó tới nỗi không làm được.
Mục tiêu hiện tại của cô chính là, có thể đạt được điểm ở những bài nên đạt được điểm, như vậy là đủ rồi.
Mang theo tâm trạng này, Tô Tư Doanh mở nắp bút hừng hực làm bài, khoảnh khắc chuông tan tiết vang lên, cô đã làm xong bài đầu tiên của đề lớn cuối cùng.
Tha thứ cho cô thật sự không cách nào làm trọn bài thi, đề cuối cùng thật sự... thật sự mất mặt quá đi.
Đừng nói tới giải bài, ngay tới những hình thù dày đặc ở câu hỏi thứ hai bản thân cũng không hiểu là gì.
Tô Tư Doanh nghẹn lòng nộp bài, đóa hoa trắng lập tức nhích tới hỏi: "Sao rồi sao rồi?"
"Cũng tạm, giải đề rất xuôi tay, bài thứ hai từ dưới lên vừa nghe giảng tuần trước, làm rất xuôi."
Bạch Dĩ Dung cười cong mắt, "Chị làm được là được."
Chúc Tuệ Quân ngồi bàn cuối cùng sớm đã xử lí xong tâm trạng, mặc đồng phục thùng thình nhảy nhót chạy tới bên cạnh Bạch Dĩ Dung, vừa giả vờ lau nước mắt vừa nói: "Tớ cảm thấy bản thân phải chép bài thi rồi."
Tô Tư Doanh mím môi, "Tôi kiến nghị cô đừng có suy nghĩ này, chép mười lần thật sự đòi mạng đấy."
Vừa nghe thấy câu này, Chúc Tuệ Quân tiếp tục lau nước mắt, "Em đổi vị trí lên phía trước Hạ Đông, thế mà anh ấy không nói cho em biết cách làm bài cuối cùng."
Không biết Hạ Đông đã đi tới từ lúc nào, "Tôi sợ giáo viên phát hiện cô sao chép."
"..." Chúc Tuệ Quân xù lông quay đầu, "Anh có ý gì hả?"
Hạ Đông thật thà trả lời: "Tôi cảm thấy trình độ của cô không làm..."
Quyển sách Hóa học không chút nể nang đập lên lưng cậu, Hạ Đông "a" một tiếng, sau đó ngoãn ngoãn ngậm miệng.
Tô Tư Doanh chống cằm nhìn hai người đùa nghịch, tâm trạng u ám trong những ngày gần đây cũng tan đi ít nhiều, nhưng vừa nghĩ tới sự gượng gạo khi đối diện với mẹ mấy hôm nay, cô lại không cười nổi.
Thế là mơ màng kết thúc một buổi chiều, Tô Tư Doanh lại phải về nhà.
Mỗi lần tan học, Tô Tư Doanh lại thấu hiểu tâm trạng không muốn về nhà của bản thân ở đời trước thêm lần nữa.
Thật sự không muốn về nhà, không muốn đối mặt với người mẹ ngoại tình, càng không muốn tiếp nhận hiện thực nên bị chôn vùi ấy.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, không có gì có thể đứng im tại chỗ.
Nội tâm Tô Tư Doanh có chút đắn đo mở cửa nhà, vào nhà nhìn thấy túi xách treo trên giá của mẹ, trong lòng cạch một tiếng.
Rõ ràng hiện tại bố vẫn chưa về, cũng có thể nói là, trong nhà chỉ có cô và mẹ.
Tô Tư Doanh chậm chạp cởi giày, nghe thấy mẹ không có động tĩnh, liền nhanh như bay chạy về phòng mình.
Vốn dĩ tưởng rằng như thế sẽ bình an vô sự, nhưng khi tiếng gõ cửa vang lên trong phòng mình, cô vẫn hoảng hốt.
Cho dù bản thân có phải là người trưởng thành hay không, cho dù bản thân tưởng rằng đã đủ thành thục, vào khoảnh khắc này, Tô Tư Doanh cũng không biết nên đối mặt với mẹ mình như thế nào.
"Mẹ có thể vào không?" Tiếng gõ cửa ngừng lại, mẹ Tô trực tiếp cất tiếng hỏi.
Tô Tư Doanh im lặng rất lâu, nói một tiếng, "Mẹ vào đi."
Chuyện gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, tránh được mấy ngày, không có nghĩa là có thể tránh cả đời.
Cho dù là tuổi tâm lí hay là tuổi sinh lí hiện tại, cô đã là người trưởng thành. Những chuyện nên đối mặt... chung quy vẫn phải đối mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT