Ta gả cho Giang lão gia lớn hơn ta hai mươi tuổi, không may, hắn chết trong đêm tân hôn.

Trong tang lễ, ta gặp được đích trưởng tử của Giang phủ, từ kinh thành về chịu tang, con kế của ta, Giang Từ Dạ.

Hương khói lượn lờ, hắn mặc áo tang tuyết trắng, cầm nhang kính linh, mày mắt lạnh lùng, khí chất thanh cao tao nhã.

Nếu là trước đây, ta nhất định không dám trêu chọc công tử như tiên nhân này, nhưng bây giờ, ta là mẹ hắn, tiểu nương cũng là mẹ phải không?

Ta chủ động trêu chọc hắn.

“Đại công tử, xin chia buồn.”

“Ngươi chính là thiếp mới của phụ thân ta?”

Chỉ một cái nhìn, trong mắt hắn đã thoáng qua một tia không vui.

Tất nhiên, từ nhỏ được dưỡng dục theo chính thống Nho gia công tử quý tộc sẽ không thích loại hồ ly tinh như ta.

Ta dùng khăn nhẹ nhàng che mặt, không để tâm: “Phải, ngươi nên gọi ta là tiểu nương.”

“Tiểu nương vì sao gả cho phụ thân ta?”

Đương nhiên là vì gia sản rồi.

Ta giả vờ buồn rầu muốn khóc.

“Ca nhi có ý gì đây? Ta gả cho phụ thân ngươi, tự nhiên là tình đầu ý hợp…”

Mặt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ.

Ta chỉ có thể giả vờ thanh cao: “Ta thật sự không muốn một phần gia sản nào, cũng để tránh các ngươi nghi ngờ ta tham lam gia sản của lão gia.”

Xung quanh im lặng, ta lén nhìn hắn.

Một đôi mắt phượng lạnh lùng, mũi cao môi mỏng, giữa mày có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, đẹp thì đẹp, chỉ là quá lạnh lùng vô tình.

Hắn dường như nhận ra, quay lại nhìn ta, đôi mắt phượng lạnh lẽo.

“Tiểu nương đối với phụ thân thật là tình sâu nghĩa nặng.”

Dễ lừa vậy, ta đang nghĩ.

Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của hắn lại vang lên chậm rãi:

“Như vậy thì tốt. Phụ thân không để lại một phần gia sản nào cho người, ta vốn nghĩ không ổn, là ta lo nghĩ quá nhiều rồi.”

“?”

Hóa ra, Giang lão gia sớm đã lập di chúc, gia sản của hắn để lại cho con cái và các tiểu thiếp có con cái.

Đêm khuya, có người lẻn qua cửa sổ vào căn lầu nhỏ của ta.

Ta nắm lấy hộp trang điểm ném về phía hắn ta: “Giang Đình Dã, ngươi hại ta.”

Hắn ta tùy tiện đón lấy, cười rộ lên, mắt chứa xuân thủy, mặt như hoa đào, diễm tuyệt vô song.

“Gấp gì chứ, tiểu nương, đoạn đường này chưa đi hết đâu.”

Trước mắt là nam nhân yêu nghiệt này, là nhị thiếu gia của Giang phủ, nhị công tử Giang Đình Dã.

Chính hắn ta kéo ta lên con thuyền cướp này của Giang phủ.

Một năm trước, kế mẫu đem ta dâng cho một lão thái giám thích ngược đãi nữ nhân, ta đã lén chạy trốn ra ngoài.

Trong lúc hoảng loạn, ta đụng phải Giang Đình Dã đang vui đùa tìm lạc thú.

Ta nhìn thấy tấm thẻ bên hông hắn – “Giang”.

Người của nhà họ Giang, hắn có khả năng bảo vệ ta.

Ta chui vào lòng hắn: “Công tử, cứu ta.”

Hắn phóng túng ôm lấy eo ta, đôi mắt đào hoa lay động, cười khẽ.

“Tiểu nương tử, nàng có thể cho ta cái gì?”

“Công tử muốn gì, nô tì sẽ cho cái đó.”

Hắn bế ta lên một chiếc xe loan.

Rèm loan lay động, bên ngoài truyền đến giọng nói bén nhọn the thé của lão thái giám:

“Nếu nhị công tử thích, con nha đầu này xin được tặng cho ngài.”

Lão thái giám không sợ nhị công tử, mà sợ nhà họ Giang, nhà họ Giang là nhà quyền quý, có một nữ nhi làm hoàng hậu, còn có một đích trưởng tử giữ chức thượng thư, gia đình công hầu bổng lộc như vậy, ai cũng phải kính nể ba phần.

Xuân về, hoa mơ rơi, Giang Đình Dã áo xuân nửa cởi, ôm ta trong lòng, cười như gió xuân: “Cảm ơn, Lý công công.”

Tiếng người xa dần.

Giang Đình Dã ném áo choàng của hắn ta qua cho ta.

“Tiểu yêu tinh, có muốn giàu sang cả đời không?”

Hắn ta nhìn một cái là biết ta không phải cô nương tốt lành gì.

Ta cũng không giả vờ nữa: “Muốn.”

Giang Đình Dã muốn ta quyến rũ cha hắn ta, thổi gió bên gối, tranh giành gia sản.

“Việc thành, phần của nàng không thiếu đâu.”

Chúng ta hợp tác ăn ý.

Giang lão gia bốn mươi tuổi không hề già, cao lớn nho nhã, tướng mạo anh tuấn, khi nói chuyện với người khác, hòa khí dễ gần.

Lúc lễ Phật ở chùa, ta cố tình làm rơi khăn trước mặt hắn, hắn nhặt lên trả lại cho ta, nhìn thấy ta một cái, liền ngẩn ngơ.

Nghe nói ta giống với người tình đã khuất của hắn, người tồn tại như ánh trăng sáng.

Vốn dĩ mọi chuyện tiến triển thuận lợi, ai ngờ, cha hắn ta chết trong đêm tân hôn, còn lập một cái di chúc lộn xộn.

Mỹ nhân kế của ta chưa kịp dùng đã thất bại.

“Đến nước này, còn cách nào nữa? Chẳng lẽ ta có thể biến thành con gái của cha ngươi để chia gia sản sao?”

Ta ủ rũ ngồi xuống trước gương trang điểm tháo hoa tai.

Giang Đình Dã dựa nghiêng bên cạnh, chơi đùa với hộp trang điểm, thản nhiên: “Ngươi có thể sinh một đứa mà.”

“Ngươi nói cái gì?!”

“Mượn, giống, sinh, con đấy, tiểu nương.”

“Người khác đâu biết đêm đó ngươi chưa cùng cha ta ân ái, nếu tháng chênh một hai tháng, cũng có thể lừa qua.”

Ta chấn động trong lòng.

“Tiểu nương.” Giang Đình Dã nâng cằm nhỏ của ta lên, giọng nói trầm thấp. “Phú quý hiểm trung cầu…”

Ta bị ép đối diện với hắn ta, nhìn vào đôi mắt đào hoa đen lấp lánh.

Trước mắt là một công tử, môi đỏ răng trắng, mày mắt xinh đẹp, là một gương mặt đẹp tuyệt.

“Ngươi?” Chỉ với gương mặt này, cũng không phải là không thể, dù sao ta cũng chỉ cần mang thai là được.

Hắn ta nhún vai.

“Thứ lỗi, ta còn phải giữ mình trong sạch vì tương lai nương tử của ta nữa.”

“……”

Một kẻ ngày nào cũng đi thanh lâu phóng đãng, nói làm ta suýt tin.

Ta lườm hắn ta: “Vậy ngươi nói, ta nên tìm ai?”

“Ca của ta.”

“Ngươi nói ai?”

“Giang, Từ, Dạ. Ca ta. Mượn giống hắn sinh con, mới giống người nhà họ Giang.”

Đây là muốn kéo Giang Từ Dạ xuống thần đài, hủy hoại hắn sao.

Ta tiến đến gần Giang Đình Dã, nheo mắt: “Ngươi muốn hại ca ca ngươi sao?”

Giang Đình Dã cười thản nhiên: “Không đến mức đó. Người ta muốn cưới lại thích hắn, không có cách nào, đành phải nhờ tiểu nương giúp đỡ lôi hắn xuống.”

Giang Đình Dã muốn cưới cô gái tên Tô Tĩnh Uyển, nàng xuất thân cao môn đại tộc, là đích nữ, thích Giang Từ Dạ.

Nói thật, cô nương đứng đắn đều chọn Giang Từ Dạ làm phu quân, hắn xuất thân quý tộc, đích trưởng tử, làm quan lớn, lại thanh cao tự giữ mình.

Đúng chuẩn là lang quân lý tưởng.

Vấn đề là, người nam nhân thanh cao tự giữ như vậy, làm sao có thể để ta lôi kéo được.

“Giang Từ Dạ làm sao có thể để mắt đến ta?”

“Nam nhân hiểu rõ nam nhân.” Ánh mắt phóng đãng của Giang Đình Dã lướt qua người ta. “Nếu lần đầu gặp mặt, ngươi giả vờ tốt một chút, ta cũng có thể bị lừa.”

Phải công nhận rằng, Giang Đình Dã thật sự có tài miệng lưỡi, có thể biến sống thành chết.

Hắn ta thật sự khiến ta bị thuyết phục.

“Ngươi cứ đánh cược một phen.”

“Nếu thua, với tính khí tốt của ca ca ta, cùng lắm là đuổi ngươi ra ngoài, nếu thắng, Triệu Doanh Doanh, ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời.”

Nghe nói đến vinh hoa phú quý cả đời, ta thực sự, động lòng mạnh mẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play