“Thích khách… thích khách là do phụ thân ta sắp đặt. Ông ấy nói Thẩm Đông được lòng cả quân lẫn dân chúng, nếu nàng trở thành hoàng hậu, nhà ta sẽ không còn ngày yên ổn…
“Thẩm Đông vốn chỉ là một đứa con hoang, vào cung mà không biết lễ nghi, nếu loại hèn mọn như nàng làm hoàng hậu, triều đình ắt sẽ suy đồi, lễ nhạc tan rã…
“Hoàng thượng, phụ thân ta làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho xã tắc…”
Một ánh đao lạnh loáng lên, hướng thẳng đến cổ họng Lục Nhược.
Nàng hét lên một tiếng thê thảm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng, lưỡi đao của Lý Thừa Dục không xuyên qua cổ nàng, mà chỉ chém xuống vai.
Hắn mệt mỏi xoa xoa mi tâm, ra lệnh cho các thái giám vừa hớt hải chạy đến: “Giết nàng thì quá tiện nghi cho nàng rồi, lôi vào lãnh cung, bảo người cầm máu, băng bó, cho nước và cơm, nhưng không được phép dùng thuốc.”
Đám thái giám lôi Lục Nhược đang hôn mê rời khỏi, Lý Thừa Dục chạm vào thanh Kim Ô, rồi ngồi xuống bên giường.
Hắn cứ ngồi yên như thế, không hề động đậy.
Trong khoảng thời gian đó, có cung nhân đến báo, từng phong chiến báo liên tục đưa vào, nói rằng kinh thành sắp không giữ nổi nữa.
Lý Thừa Dục không có phản ứng gì.
Hắn biết rõ, đại thế đã mất.
Gần mười năm qua, những người có thể thật sự dẫn binh đánh trận, chỉ có Hổ Nha tướng quân và ta.
Hổ Nha tướng quân đã qua đời vì tuổi già, còn hài cốt của ta cũng đã vùi trong dòng sông Tuyết.
Không ai có thể cứu được hắn nữa.
Cuối cùng, Lý Thừa Dục sai người gọi Bạch Thúy đến.
Hắn vuốt ve nửa mảnh ngọc bội vỡ, hỏi Bạch Thúy: “Trước khi chết, Đông nhi có oán trách trẫm không?”
Lý Thừa Dục không ban chỗ ngồi, nhưng Bạch Thúy lại tự nhiên bước đến trước mặt hắn và ngồi xuống.
Nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lý Thừa Dục, cười nói: “Ngày trước Thẩm tướng quân từng bảo nô tỳ rời khỏi kinh thành, giữ mình an toàn.”
“Nhưng nô tỳ không muốn đi.”
“Thứ nhất là vì Thẩm tướng quân chôn ở ngọn núi hoang ngoài kinh thành, nàng không có thân nhân, nô tỳ sợ nếu mình rời đi, sẽ không còn ai hương khói cho nàng.
“Tất nhiên, đây là việc vì Thẩm tướng quân. Còn điều thứ hai, là tâm nguyện của nô tỳ—”
“Nô tỳ muốn tận mắt thấy Hoàng thượng gặp báo ứng.”
Khi xưa ta để lại toàn bộ số tiền cho Bạch Thúy, dặn nàng sau khi ta chết phải lập tức rời khỏi kinh thành.
Nàng miệng thì hứa rất chắc chắn, ta an tâm nhắm mắt xuôi tay, nhưng rồi lại phát hiện nàng nhất quyết không chịu rời đi, cứ thế mà ở lại, trông coi phủ đệ giờ đã hoang tàn trống vắng.
Chắc nàng đã luôn chờ đợi ngày này đi.
“Trả lời Hoàng thượng câu hỏi vừa nãy.” Bạch Thúy nói, “Trước khi chết, Thẩm tướng quân không hề oán hận Hoàng thượng.”
Trong mắt Lý Thừa Dục thoáng qua vẻ đau khổ xen lẫn tia hy vọng: “Đông nhi nàng ấy…”
“Nàng ấy chỉ oán trách bản thân quá ngây thơ, yêu lầm người.
“Đối với Hoàng thượng, Thẩm tướng quân không có oán hận, chỉ có ba chữ – ‘Không đáng giá’.”
Đây là điều mà ta đã ngộ ra vào đêm đứng chờ Lý Thừa Dục bên ngoài cung của Lục Nhược, chờ đến sáng mà không gặp được hắn.
Hắn vốn không phải là người mà ta yêu.
Hắn đã lừa ta, tạo ra một hình tượng thâm tình tuyệt đối cho ta năm mười sáu tuổi, khiến một ta ngây ngô tin tưởng.
Nhưng từ đầu đến cuối, ta yêu chỉ là một ảo ảnh, còn vị hoàng đế ngồi trên long ỷ thật sự kia, hắn không phải là người trong lòng ta.
Giờ đây, Bạch Thúy đã nói hết những suy nghĩ của ta cho Lý Thừa Dục nghe.
Biểu cảm trên mặt Lý Thừa Dục có thể nói là cực kỳ đặc sắc.
“Không… không phải như vậy.” Hắn lẩm bẩm, “Trẫm đối với Đông nhi là thật tâm …”
Bạch Thúy nhìn Lý Thừa Dục như phát điên, trên mặt mang nụ cười tàn nhẫn.
“Thì sao chứ?” Nàng khẽ nói, từng chữ như lưỡi dao sắc bén, “Vị hoàng tử lưu truyenne năm xưa nơi biên cương đã chết từ lâu rồi.
“Còn tấm chân tình mà thiên tử cửu ngũ chí tôn bây giờ muốn cho đi, Thẩm tướng quân không còn cần nữa.”
Máu lại trào ra từ miệng Lý Thừa Dục.
Bạch Thúy không nhìn hắn nữa, tự mình bước ra khỏi cung.
Ánh chiều tà đẹp đẽ, nàng nhìn bức tường son đỏ, khẽ nói: “Tướng quân, hoàng cung ăn thịt người này, chúng ta sẽ không quay lại nữa.”
Ta nhìn thân thể mình, phát hiện hồn phách ngày càng trong suốt.
Hắc Bạch Vô Thường đến bên cạnh ta.
“Ngươi sắp được giải thoát rồi.”
“Sao ta vẫn chưa đi?”
“Bởi vì có người đang mong nhớ ngươi, muốn gặp ngươi lần cuối.”
“Là Lý Thừa Dục sao?” Ta hỏi, “Ta chẳng muốn gặp hắn nữa, chướng mắt lắm.”
“Không phải.”
“Vậy là ai?”
“Ngươi sẽ sớm biết thôi.” Hắc Bạch Vô Thường nheo mắt, nhìn bầu trời, “Khoảng một canh giờ nữa sẽ rõ.”
8.
Một canh giờ sau.
Cùng với âm thanh vang dội của chiếc chùy công thành, Nam thành môn đã đứng vững hàng trăm năm liền sụp đổ.
Kỵ binh của Khương Nhung tiến vào đô thành của Nam Triều.
Lý Thừa Dục khi được phát hiện thì đang định treo cổ tự vẫn, nhưng binh lính Khương Nhung đã trói hắn lại, ném vào giữa hoàng thành.
Khương Nhung vương cưỡi ngựa tiến đến trước mặt hắn, mái tóc dài tung bay trong gió.
“Thẩm tướng quân đâu?” Hắn hỏi bằng thứ tiếng Hán không thành thạo.
Lý Thừa Dục không nói gì.
Khương Nhung vương nhấc lên trảm mã đao, đặt ngang cổ hắn.
Lý Thừa Dục buộc phải mở miệng: “… Thẩm Đông đã chết.”
Khương Nhung vương im lặng hồi lâu, sau đó khẽ nói:
“Nhiều năm trước, phụ vương của ta từng mời một pháp sư đến bói sao.
“Pháp sư nói rằng vận mệnh của Nam Triều đã tận, nhưng có một ngôi sao kỳ dị phá vỡ quỹ đạo, có thể cưỡng ép giữ lại Nam Triều thêm mười năm.
“Cô từng dự đoán sẽ phải năm năm nữa mới có thể công phá kinh thành, không ngờ hôm nay đã thành hiện thực—hóa ra là ngôi sao đó tự mình rơi xuống.”
Lý Thừa Dục mím chặt môi, đau khổ đến tận cùng.
Khương Nhung vương nâng đao đứng trên ngựa, khẽ thở dài.
“Nói ra thì, cô từng có một lần gặp Thẩm tướng quân.
“Năm đó, vì bảo vệ phụ nữ và trẻ em, cô đã rơi xuống sông, bị Thẩm Đông bắt được.
“Tưởng rằng nàng sẽ giết cô, nhưng nàng lại nói, đao của danh tướng không nhuốm máu kẻ yếu, huống chi cô là người vì bảo vệ bách tính.
“Vì thế chúng ta đã hẹn rằng, ngày sau nếu gặp nhau trên chiến trường, nhất định phải đường đường chính chính phân cao thấp một trận.
“Cô đã chờ đợi cuộc tái ngộ này đến tận khi công phá hoàng thành.”
Khương Nhung vương phất tay: “Thôi bỏ đi.”
Hắn ra lệnh dẫn Lý Thừa Dục, mặt mày tái nhợt, đi xuống.
Đêm đó, Khương Nhung vương cho pháp sư nhóm lửa, đó là nghi thức gọi hồn đặc trưng của tộc hắn.
Thì ra, người mãi nhớ mong và muốn gặp lại ta, chính là hắn.
Ngọn lửa bùng lên, ta đứng trong đó, phát hiện Khương Nhung vương đang nhìn thẳng vào ta—hắn đã có thể nhìn thấy hồn phách của ta.
“Thẩm tướng quân.” Hắn chắp hai tay trước ngực, thực hiện nghi thức đặc trưng của dân tộc Khương Nhung, mắt đăm đăm nhìn vào hồn phách của ta trong ánh lửa bập bùng.
Ta cũng đáp lại bằng quân lễ của Nam triều.
“Ngươi vẫn như trước kia, không hề thay đổi chút nào,” Khương Nhung Vương thở dài, “Chỉ có ta là già đi nhiều. Ngươi chết khi mới mười chín tuổi, vị thần tướng vang danh thiên hạ, thật ra cũng chỉ là một tiểu nữ hài.”
“Nam triều hoàng đế thật mù mắt mù lòng. Nếu năm đó ngươi theo ta đi, có lẽ kết cục sẽ khác.”
Ta chỉ mỉm cười nhạt.
“Địch Mộc, khi còn sống, ta là tướng quân của Nam triều, bảo vệ đất nước là trách nhiệm của ta.
“Nhưng bây giờ ta đã là hồn ma, những tranh chấp thế gian này không còn liên Điểu đến ta nữa.”
Khương Nhung Vương khẽ nói: “Thôi vậy, kiếp này duyên chưa đủ. Nếu có kiếp sau…”
Ta không để hắn nói hết câu.
Chính vì hắn là người được trời chọn, vẫn còn ôm chấp niệm muốn gặp lại ta, nên hồn phách ta mới không thể siêu thoát.
Nhưng bây giờ, hắn đã thấy ta rồi, chấp niệm cũng đã tiêu tan.
Hồn phách ta hóa thành làn khói mờ, dần dần tan biến, hướng về con đường luân hồi.
Một đời ngắn ngủi, dù có lưu danh sử sách, nhưng lại chìm đắm trong tình ái, rốt cuộc cũng chẳng đáng giá gì.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ sống một cuộc đời rực rỡ hơn. [Sau Này]
Bạch Thúy đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó từng bảo vệ nàng giờ đã tan biến.
Chắc là hồn phách của Thẩm tướng quân.
Như vậy cũng tốt, người đã giam cầm lâu nay cuối cùng cũng có thể đầu thai.
Chỉ đáng tiếc là không thể chứng kiến kết cục của Lý Thừa Dục.
Bạch Thúy không rời kinh thành ngay, nàng ở lại trong sự hỗn loạn của hoàng thành, thu thập tin tức và biết được kết cục của Lý Thừa Dục và Lục Nhược.
Bảy ngày sau khi thành bị phá, Khương Nhung Vương xử lý xong các việc, cuối cùng đến gặp vị hoàng đế Nam triều nay đã như chó nhà có tang.
Hắn không đến tay không, mà lôi theo một nữ nhân sắp hấp hối.
Hắn kéo người phụ nữ ấy vào nơi giam giữ Lý Thừa Dục, ném nàng ta xuống đất.
Lý Thừa Dục liếc nhìn, chết lặng.
Nữ nhân ấy đã cụt một cánh tay, đang thoi thóp thở.
Chính là Lục Nhược.
“Chính ả phi tần chốn lãnh cung này không biết nghe tin từ đâu, biết ta có lòng ngưỡng mộ Thẩm tướng quân, nên nửa đêm đến quyến rũ ta.
“Chỉ là một gương mặt tương tự mà thôi, một bông hoa phàm tục lại dám mơ tưởng làm mai lạnh nơi biên ải.”
Khương Nhung Vương không kiên nhẫn, rút đao chém rụng đầu Lục Nhược.
“Nam triều hoàng đế, hậu cung của ngươi có loại nữ nhân như thế, chẳng lẽ ngươi cũng yêu mến Thẩm Đông, rồi dùng loại nữ nhân thế này để giải khuây sao?”
Trên gương mặt trống rỗng của Lý Thừa Dục, sự đau khổ lại hiện rõ.
Khương Nhung Vương mỉa mai xong cũng có vẻ chán chường.
“Ngươi cả đời tin nhầm kẻ xấu, hại chết trung thần, làm vua thì mất nước, làm nam nhân thì bạc tình, thật đúng là vô dụng. Chi bằng kết thúc sớm đi.”
“Ta để lại một chén rượu, ngươi uống rồi tự kết liễu đi.”
Khương Nhung Vương nói xong, rời đi.
Lý Thừa Dục ngồi lặng trong phòng rất lâu.
Bên ngoài là binh lính của Khương Nhung, hắn không thể trốn thoát.
Đối diện với cái chết đã định, Lý Thừa Dục cắn đầu ngón tay, viết tội kỷ chiếu lên áo, sau đó uống cạn chén rượu.
Chén rượu ấy có pha thuốc kịch độc.
Khi đám hạ nhân khiêng thi thể của hắn ra, hắn co quắp vì đau đớn, máu chảy ra từ thất khiếu.
Một đời đế vương, cuối cùng bị vứt vào bãi tha ma, làm mồi cho lũ chó hoang.
Sau đó, Bạch Thúy rời khỏi kinh thành, phiêu bạt khắp chốn.
Nàng già đi, khuôn mặt từng thanh tú giờ hằn sâu dấu vết của thời gian.
Nhân gian không còn gì níu giữ nàng, nên Bạch Thúy nghĩ, hay là để cuộc đời tàn tạ này kết thúc ở đây.
Trước khi tự kết liễu, Bạch Thúy bỗng nhớ Thẩm tướng quân từng nói, hoa mai ở vùng biên ải rất đẹp.
Nàng muốn đi xem thử.
Sau mấy tháng đường xa, nàng bệnh một trận, cuối cùng cũng đến được biên ải.
Hoa mai quả nhiên đẹp vô cùng, từng rặng nối tiếp nhau như ráng mây, như lửa cháy.
Bạch Thúy ngắm nhìn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Nàng cầm nửa mảnh ngọc bội, chôn dưới gốc cây mai.
Rồi nàng treo sợi lụa trắng lên cây mai, định tròng vào cổ mình.
Bỗng nhiên, sau lưng có tiếng ngựa hí.
Một mũi tên bay vút, cắt đứt sợi lụa trắng.
Bạch Thúy ngã xuống đất, ho sặc sụa, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Một cô gái mặc váy đỏ rực cưỡi ngựa đen phóng tới, tuyết bụi bay mịt mù dưới vó ngựa.
Nàng nhìn Bạch Thúy nước mắt đầm đìa, trách: “Không có tiền đồ, khóc cái gì??
“Hay là bị gã đàn ông nào phụ bạc, muốn chết cho rồi?
“Chúng ta là nữ nhi, đâu thua kém gì nam nhi, sao có thể vì chuyện tình cảm mà tự vẫn.”
Nàng vươn tay ra từ lưng ngựa: “Lên đi, ta dẫn ngươi đi xem thế giới rộng lớn hơn.”
Bạch Thúy được kéo lên ngựa, con ngựa đen tung vó, lao vào rừng hoa mai rực rỡ.