Tuy rằng không được tốt cho lắm, nhưng cũng không phải là… không được.
Cô quả quyết đi vào trong.
Hệ thống: [???]
Lúc này, hệ thống đã hiểu cô muốn làm gì, nó hoảng sợ gào thét: [Kí chủ! Làm như vậy là điềm xấu đó!]
Giang Lê Thanh: “Sao giờ mày cũng trở nên mê tín rồi?”
Giang Lê Thanh vào chọn một người giấy cao 46cm, tránh to quá mang đến trường lại dọa sợ các bạn học.
Sau đó đóng hộp cẩn thận, tiếp tục lên lớp đi học.
Chiếc hộp dài đột nhiên xuất hiện khiến cho không ít người tò mò, nhưng cũng không ai hỏi gì nhiều.
Cô thuận lợi kết thúc lớp học tự chọn, sau đó ôm hộp chạy tới nhà vệ sinh của khoa quốc tế.
Đây cũng là một địa điểm để tiến hành nhiệm vụ.
Khoa quốc tế tan học sớm hơn khoa thí nghiệm hai tiếng, lúc này, hành lang vắng vẻ, đèn cảm ứng chớp tắt theo bước chân cô, trông u ám đáng sợ như phim kinh dị vậy.
Giang Lê Thanh không biết bao giờ nhóm người kia mới đến, thế là cô bèn sắp xếp hiện trường trước.
Cô đặt hình nộm Hoắc Bạch ở góc rẽ nhà vệ sinh, dùng băng dính dán ảnh Hoắc Bạch lên mặt hình nộm, cuối cùng, cô mới dựng hình nộm lên, chỉ để lộ ra một nửa cơ thể.
Nhìn hơi dọa người nhưng mà lại rất phù hợp với góc nhìn nam chính.
Giang Lê Thanh thỏa mãn gật đầu, đi thẳng tới nhà vệ sinh nữ.
Cửa nhà vệ sinh đóng chặt, Giang Lê Thanh thử đẩy ra, cửa chính khóa trái, hình như bên trong có người.
Cô ghé sát tai vào cửa, bên trong mơ hồ truyền đến vài tiếng chửi rủa.
“Trước kia đi theo Giang Nặc Nặc như một con chó, nhìn thấy bọn tao thì tỏ vẻ khinh thường lắm cơ mà? Sao thế? Bây giờ Giang Nặc Nặc không để ý tới con thú cưng như mày nữa à?”
“Một đứa con hoang như mày mà cũng mơ cưỡi trên đầu bọn tao à? Không phải mày là con riêng của vợ lẽ sao? Mày soi gương nhìn lại xem mày có xứng không?”
Giang Lê Thanh: “Hệ thống, trong đó có những ai vậy?”
Hệ thống dò xét một lượt: [Là nhóm người Bồ Giai và Tôn Tuyết Nhi.]
Giang Lê Thanh giật mình.
Trong nguyên tác, Bồ Giai là “chó săn” trung thành nhất của Giang Nặc Nặc, mặc dù cô ta không thích Bồ Giai, cũng không coi Bồ Giai là bạn bè, nhưng lại rất thích lợi dụng Bồ Giai, mỗi lần cô ta chỉ cần nói dăm ba câu là có thể khiến cho Bồ Giai xông pha chiến đấu, liên tục gây phiền toái cho nữ chính.
Kết hợp với nhiệm vụ lần này, không khó để đoán ra tình tiết của kịch bản.
Theo lý thuyết, hẳn là Bồ Giai đang bạo lực học đường với nữ chính mới đúng, đáng tiếc, bây giờ thân phận của Giang Nặc Nặc bị phơi bày, không còn ánh hào quang nữ phụ, Bồ Giai cũng không có Giang Nặc Nặc chống lưng, cộng thêm việc bình thường cô ta quá ngang ngược, đắc tội không ít người, cho nên trong mấy ngày Giang Nặc Nặc xin nghỉ, cô ta đã trở thành bia ngắm cho người khác trút giận.
Có lẽ tình huống bên trong cũng không tốt lắm.
Chẳng trách, mấy ngày nay không nhìn thấy người.
Giang Lê Thanh gỡ kẹp tóc màu đen sau gáy ra, chọc vào lỗ khóa cửa.
Một tiếng “rắc” vang lên.
Khóa cửa từ từ mở ra, cô thuận thế đi vào.
Bên trong có ba nữ sinh đang vây quanh bắt nạt một người.
Giang Lê Thanh cố ý ho khan, phát ra âm thanh khiến cho bọn họ chú ý.
Người đầu tiên quay đầu là Tôn Tuyết Nhi.
Đối phương để tóc lọn xoăn, kẹp tóc bằng nơ bướm màu đỏ, hình như là kiểu tóc đang hot trong bộ phim nào đó.
Từ trước đến giờ, Anh Hoa không hạn chế việc ăn mặc của học sinh, nhất là học sinh khoa quốc tế.
Ba người bọn họ đứng cùng nhau nhìn rất chói mắt, nhưng ánh mắt Giang Lê Thanh chỉ hờ hững lướt qua, sau đó rơi vào người Bồ Giai đang núp trong góc.
Quần áo của cô ta bị xé rách, thủng lỗ chỗ, gò má đỏ ửng, hơi sưng lên, im lặng cúi đầu xuống.
Tôn Tuyết Nhi đưa mắt dò xét Giang Lê Thanh, trêu chọc nói: “Chậc, tao cứ tưởng là ai chứ, hóa ra là Giang tiểu thư.”
“Mấy ngày không gặp, Giang tiểu thư đúng là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.”
Giang Lê Thanh không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tôn Tuyết Nhi bị nhìn đến nổi da gà, nụ cười trở nên cứng ngắc, cô ta tưởng rằng sau khi nhìn thấy Bồ Giai, Giang Lê Thanh sẽ ngoan ngoãn tránh đường.
“Nghe nói mày và Bồ Giai cùng một ký túc xá, bình thường Bồ Giai cũng ỷ vào Giang Nặc Nặc mà bắt nạt mày nhiều lần đúng không? Đây là một cơ hội tốt đó, nếu không nắm chặt thì đúng là rất đáng tiếc.”
Ý tứ rất rõ ràng.
Nghe được lời này, đầu ngón tay Bồ Giai hơi co lại, cô ta càng vùi đầu xuống thấp hơn.
Giang Lê Thanh không nói chuyện, vẫn tiếp tục nhìn bọn họ.
Tôn Tuyết Nhi mất kiên nhẫn, cô ta nhướn mày: “Tao nói với mày đó, mày có nghe thấy không hả?”
Cô ta tức giận tiến lên đẩy Giang Lê Thanh một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT