Nếu đã định lợi dụng chú nhỏ Hoắc, đương nhiên không thể ăn không lấy không của người ta, vẫn phải tỏ chút thái độ mới được.

Chủ nhật, Giang Lê Thanh ra ngoài một chuyến.

Cô không biết chú nhỏ Hoắc thích gì, đương nhiên cũng không biết tuổi tác cụ thể của đối phương.

Nghe giọng thì có vẻ còn khá trẻ tuổi, nhưng tám phần là do đập tiền bảo dưỡng, dù sao thân phận và địa vị của người ta cũng khủng như thế cơ mà, có trẻ thì cũng chẳng thể nào giống thanh niên trai tráng được.

Có lẽ đối phương là trung niên, khoảng hơn ba mươi tuổi, gu của mấy người trung niên thường là rượu tây, thuốc lá, nhân sâm… Nhưng người có địa vị như chú nhỏ Hoắc, hẳn là không thiếu những thứ này.

Gian Lê Thanh lựa chọn hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn một bình giữ nhiệt nhập khẩu và một chiếc chậu ngâm chân, giá cả lên đến năm chữ số, đủ thể diện.

Món quà đắt ở tấm lòng, không phải ở giá cả.

Tặng đồ dùng như thế này cũng không lộ vẻ quá nịnh nọt.

Giang Lê Thanh ký thẻ xong bèn bảo người của cửa hàng giúp cô gửi tới nhà họ Hoắc, còn cô thì cưỡi xe điện màu xanh dương trở về biệt thự.

Gần tới nhà họ Giang, cô thấy một bóng người đứng ở ven đường.

Thấy người kia gầy đi nhiều, sắc mặt tái nhợt, Giang Lê Thanh khẽ híp mắt, lái xe điện tới chòi bảo vệ của khu biệt thự.

“Chào anh, cho hỏi cô gái này là các anh cho vào sao?”

Giang Lê Thanh đưa ảnh Giang Nặc Nặc cho bảo vệ xem.

Bảo vệ liếc mắt: “Vì là con gái của chủ nhà cho nên có quyền đi vào, cô Giang có ý kiến gì sao?”

Giang Lê Thanh thu điện thoại lại, đồng thời đẩy giấy thông hành của mình ra: “Tin rằng các anh đã xem tin tức, cô ta là con gái nuôi nhà họ Giang, bây giờ đã bị đuổi ra ngoài vì làm sai chuyện, sau này đừng cho cô ta đi vào nữa.”

Từ trước đến giờ, Cẩn Cung không cho phép người ngoài ra vào, chuyện ngày hôm nay có thể coi như tắc trách, nếu gặp người hiểu luật, không bị sa thải thì cũng sẽ phải nộp phạt.

Bảo vệ căng thẳng, không dám chậm trễ, vội vàng dẫn hai đồng nghiệp đi tới đuổi người.

Rất nhanh, Giang Nặc Nặc bị kéo ra ngoài.

“Thả tôi ra! Tôi tới tìm cha mẹ tôi!”

Giang Lê Thanh cưỡi trên xe máy điện, ung dung thưởng thức dáng vẻ giãy giụa gào thét của Giang Nặc Nặc.

Đương nhiên, cô ta cũng phát hiện ra Giang Lê Thanh, trên mặt lộ rõ vẻ thù hận: “Giang Lê Thanh!”

Giang Lê Thanh cười híp mắt nhìn cô ta.

“Cô dựa vào đâu mà dám bảo bọn họ đuổi tôi? Tôi muốn gặp cha mẹ! Chỉ cần cha mẹ không chính miệng nói ra thì tôi sẽ không rời đi!”

Giang Lê Thanh biết Giang Nặc Nặc sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nhưng còn có thể làm gì bây giờ?

Mẹ Giang nói một tuần nữa mới quay về, còn cha Giang, từ trước đến giờ đều không quản mấy chuyện vặt này.

Nếu Giang Nặc Nặc cứ khóc lóc ỉ ôi như thế, không chừng hai người kia còn thấy phiền ấy chứ.

“Ngại quá, Giang…” Bảo vệ đang định nói cô Giang, lại nhớ tới Giang Lê Thanh đang đứng bên cạnh, bèn sửa lời: “Cô gái này, nếu cô có thể liên lạc với chủ nhà, được sự đồng ý của đối phương thì chúng tôi sẽ cho cô vào, nhưng bây giờ… cô Giang đây mới là người có quyền quyết định.”

Giang Nặc Nặc không mang giấy thông hành, về phần cha mẹ, cô ta cũng tạm thời không có cách nào liên lạc.

Thấy cô ta im lặng, bảo vệ không chút do dự, đuổi cô ta ra ngoài.

Nhìn hai cánh cửa chậm rãi khép lại trước mặt, Giang Nặc Nặc cắn chặt môi dưới.

Bây giờ cô ta không nhà để về, phải chờ cha mẹ trở về mới tính tiếp được.

Nhưng…

Trên người Giang Nặc Nặc không còn đồng nào.

Giang Lê Thanh thuê cho cô ta một cái phòng nát thì thôi đi, trong nhà còn chẳng có đồ đạc gì, cô ta không thích về đó, bèn ra ngoài ở khách sạn mấy ngày.

Có điều, ở khách sạn một ngày cũng không rẻ, rất nhanh đã hết sạch tiền.

Giang Nặc Nặc tìm đám bạn tốt ngày xưa, kết quả không có ai giúp cô ta, ngay cả Bồ Giai cũng xóa kết bạn, block Wechat cô ta.

Vương Cường Cường và Triệu Minh thì cô ta không liên lạc được.

Cố Tây có gửi cho cô ta ít tiền, nhưng không đủ để trang trải cuộc sống.

Bây giờ người cô ta có thể hoàn toàn dựa vào cũng chỉ có Hoắc Bạch.

Giang Nặc Nặc nhìn khung chat giữa cô ta và Hoắc Bạch, Hoắc Bạch đã biến mất gần nửa tháng, tất cả tin nhắn của cô ta đều như đá chìm đáy biển.

Ngoài ra chỉ còn vài tên nhà giàu bụng dạ xấu xa, nhân lúc cô ta gặp nạn mà gửi tin nhắn đầy ẩn ý, hừ, muốn quấy rối cô ta, cũng không nhìn xem bọn họ có xứng hay không?

Giang Nặc Nặc siết chặt điện thoại, nhìn từng dòng tin nhắn gửi tới, sự ghen tỵ và thù hận đan xen, chậm rãi mọc rễ trong lòng cô ta.

Cô ta chọn trúng một tên nhà giàu, đang định đồng ý với anh ta thì mẹ Giang bỗng gọi điện thoại cho cô ta.

Khi thấy hai chữ “ma ma” hiện lên màn hình, hốc mắt cô ta đỏ lên.

Giang Nặc Nặc bấm nghe, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con rất nhớ mẹ…”

“Sao vậy? Nặc Nặc, con bị ai bắt nạt à?”

Mẹ Giang vẫn quan tâm cô ta như ngày thường.

Vì cô ta tự sát, thái độ của mẹ Giang lại khôi phục như xưa.

Giang Nặc Nặc vừa khóc vừa kể những chuyện Giang Lê Thanh làm.

Mẹ Giang bình tĩnh nghe xong, hình như hơi tức giận: “Mẹ sẽ không đuổi con, cha con càng không, Giang Lê Thanh này… đúng là làm loạn!” Bà ta không hài lòng trách cứ một câu, sau đó nhẹ nhàng an ủi: “Nhưng mẹ không về ngay được, để mẹ chuyển cho con ít tiền, có chuyện gì thì chờ mẹ về rồi nói tiếp.”

Mẹ Giang vẫn không yên tâm: “Trước khi mẹ quay về, con đừng tranh cãi gì với Giang Lê Thanh, hiểu chưa?”

“Vâng.”

Giang Nặc Nặc nhanh chóng nhận được tiền mẹ Giang chuyển tới, số tiền lớn này khiến trái tim cô ta cũng thả lỏng.

Cúp điện thoại, cô ta nhìn khung chat đang mở trên màn hình, cuối cùng vẫn tắt điện thoại đi.

Hệ thống: [Kí chủ, mẹ cô cho Giang Nặc Nặc tiền.]

Giang Lê Thanh không bất ngờ chút nào.

Dù sao cũng là con gái cưng nuôi từ nhỏ đến lớn, nhất định sẽ không nỡ để cô ta lưu lạc đầu đường, chỉ là tốc độ này nhanh hơn dự tính của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play