Cha Giang hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, ông ta nghĩ dù sao Giang Lê Thanh cũng chỉ là một đứa trẻ.

Trẻ con chỉ cần cho kẹo là xong, không thể gây ra sóng to gió lớn gì được.

“Được, vậy thì con đi đón đi.” Cha Giang suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy không ổn lắm: “Con gọi cả Tiểu Ngạn theo đi, cha sợ nhìn thấy chỉ có một mình con, Nặc Nặc lại bị kích thích.”

Giang Lê Thanh cười híp mắt: “Cha yên tâm, nhất định con sẽ thuận lợi đón Nặc Nặc về nhà.”

Cô chào cha Giang, nhảy nhót ra ngoài cửa.

Cha Giang thấy cô không gây chuyện cũng không vòi tiền, lộ ra vẻ vui mừng hiếm có.

Nếu “cổ phần” này có thể khiến cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, ông ta rất sẵn lòng cho thêm.

Thứ bảy, Giang Lê Thanh tới bệnh viện.

Đây là bệnh viện tư nhân, giá cả rất đắt, môi trường cũng sạch sẽ yên tĩnh hơn bệnh viện công.

Giang Nặc Nặc một mình một phòng.

Khi Giang Lê Thanh tới, có điều dưỡng dẫn cô đến phòng bệnh, cửa vừa mở ra, cô đã thấy Giang Nặc Nặc ngồi sẵn ở đó.

Cô ta hơi gầy, tóc dài xõa xuống vai, sắc mặt tái nhợt.

Nghe thấy tiếng động ở cửa truyền đến, Giang Nặc Nặc lập tức quay đầu, nước mắt rơi xuống: “Cha, mẹ, hai người…”

Thấy sau lưng nhân viên điều dưỡng là Giang Lê Thanh, nước mắt cô ta bỗng nhiên ngừng chảy, hai mắt trừng lớn, cố nhìn về phía cửa, dường như đang tìm gì đó.

Giang Lê Thanh biết suy nghĩ của cô ta, lạnh lùng lên tiếng: “Cha mẹ rất bận, cho nên bảo chị tới đón em.”

“Không thể nào!”

Giang Nặc Nặc hoảng hốt, nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.

Kết quả ngoài cửa trống trơn, quả thực không có bóng người nào.

Trong mắt cô ta tràn ngập sự buồn bã và thất vọng.

Giang Lê Thanh vỗ vỗ vai cô ta: “Em không tin thì cứ gọi điện hỏi cha mà xem.”

Đúng lúc này, cha Giang gọi điện tới.

Giang Lê Thanh trực tiếp mở loa ngoài ngay trước mặt Giang Nặc Nặc, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vội vàng của cha Giang: “Cha phải đi công tác, hai chị em các con cố gắng sống hòa thuận với nhau nhé.”

Cúp điện thoại, sắc mặt Giang Nặc Nặc xám ngoét.

Giang Lê Thanh nhướn mày với cô ta: “Còn không mau thu dọn đi?”

Cuối cùng, Giang Nặc Nặc cũng phải đối diện với sự thật, vừa khóc vừa xoay người thu dọn hành lý của mình.

Giang Lê Thanh sẽ không giúp cô ta, cô khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh nhìn.

Thấy cô ta thu dọn xong, Giang Lê Thanh mới bước đi.

Trước đó Giang Nặc Nặc xuống tay với chính mình rất độc ác.

Cổ tay còn chưa lành, cộng thêm muốn tạo cảm giác gầy yếu khiến cha mẹ đồng tình, mấy ngày nay ở bệnh viện cô ta cũng chẳng ăn uống được gì nhiều.

Đồ đạc rất nặng.

Điều này khiến cho người từ nhỏ chưa từng chịu khổ như Giang Nặc Nặc di chuyển rất khó khăn.

Thấy Giang Lê Thanh quay đi, Giang Nặc Nặc không nhịn được mà hỏi: “Tài xế đâu?”

Giang Lê Thanh đáp: “Không đến.”

Giang Nặc Nặc cười lạnh: “Giang Lê Thanh, tao thấy mày đang cố tình làm khó tao thì đúng hơn!”

Giang Lê Thanh: “Biết là tốt rồi.”

Hai người không vui vẻ gì đi ra khỏi bệnh viện, ngồi lên một chiếc taxi đặt trên mạng.

Giang Nặc Nặc tưởng sắp được về nhà nên không nghĩ nhiều, nhưng đường xá dần trở nên hoang vắng, cô ta cảm thấy không đúng, bắt đầu hoảng hốt: “Giang Lê Thanh, màu muốn dẫn tao đi đâu thế?”

Tâm trạng của Giang Nặc Nặc vô cùng kích động.

Giang Lê Thanh ngồi ở cạnh ghế lái khẽ cảnh cáo: “Kêu cái gì? Tao cũng có bán mày đi đâu?”

Trong lúc nói chuyện, xe taxi đã rẽ vào cửa chính của khu chung cư cũ.

Giống như lời môi giới nói, đây là một tòa chung cư đã xây nhiều năm, mặc dù vị trí không tệ nhưng ánh sáng rất kém, đường đi thì chật hẹp.

Tài xế giảm tốc độ, thỉnh thoảng đi vào chỗ xóc khiến cho Giang Nặc Nặc nhịn bữa sáng suýt thì ói ra xe.

Cuối cùng đã đến nơi.

Lần này, Giang Lê Thanh tốt bụng nhấc hành lý giúp cô ta, sau đó ném chìa khóa sang: “Tòa nhà này, tầng 6, phòng 60.”

Giang Nặc Nặc nhìn chiếc chìa khóa kia, sau đó lại nhìn về phía Giang Lê Thanh: “Ý mày là gì?”

“Còn có thể là gì được?” Giang Lê Thanh hờ hững: “Cha mẹ cảm thấy hiện giờ sóng gió chưa yên, mày vừa thừa nhận sai lầm, lại công khai thân thế của mày, cũng không thể để mày trực tiếp quay về nhà được. Ý của cha mẹ là muốn mày ở đây một thời gian.”

Giang Nặc Nặc đưa mắt nhìn kiến trúc sau lưng.

Mấy tòa nhà san sát dựa vào nhau, nhìn đã thấy bí bách.

Cho dù cha mẹ thật sự muốn cô ta dọn ra ngoài cũng không thể nào sắp xếp cho cô ta ở chỗ cũ nát như thế này được!

Rõ ràng là Giang Lê Thanh cố tình trả thù!

Giang Nặc Nặc thở hổn hển, kích động hét lên: “Không thể nào! Cha mẹ sẽ không làm như thế!”

“Giang Lê Thanh! Nhất định là do mày! Mày cố ý nói như vậy! Cố ý đuổi tao ra khỏi nhà! Bây giờ tao sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ!”

Giang Lê Thanh lạnh lùng nhìn cô ta rút điện thoại ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play