Giang Lê Thanh vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, cảm thấy buồn cười: “Cha, cha kiện được nhất thời, không kiện được cả đời. Không bằng, để con ra ý tưởng giùm cha.”
Hai người bọn họ quay đầu nhìn về phía cô.
Giang Lê Thanh chậm rãi nói: “Hai người tổ chức tiệc chào mừng cho con lần nữa, tuyên bố thân phận con gái nhà họ Giang của con cho mọi người và giới truyền thông biết, ngoài ra, còn phải đứng ra đính chính, nói rằng Giang Nặc Nặc là đứa nhỏ được nhận nuôi ở cô nhi viện.”
Cô nói: “Như vậy mới có thể làm sáng tỏ những tin đồn nhảm kia, còn có thể giúp hai người có được tiếng thơm làm việc thiện.”
“Còn về chuyện xảy ra hôm nay, cứ để Giang Nặc Nặc đứng ra xin lỗi là được, nói theo cái cách mà nó đã nói trong thư tuyệt mệnh, như thế thì mới đủ sức thuyết phục.”
Tim mẹ Giang đập loạn: “Nhưng tình huống của Nặc Nặc…”
Giang Lê Thanh mạnh mẽ ngắt lời bà ta: “Mẹ, chính vì con bé đang nằm viện mới càng phải làm như vậy, nữ sinh 17 tuổi không hiểu chuyện mới dễ khiến người khác đồng tình và tha thứ.”
Giang Lê Thanh cố ý tăng thêm ba chữ “không hiểu chuyện”.
Điều này khiến cho cặp cha mẹ vừa vào cửa đã dùng cái cớ này để chửi mắng cô cảm thấy khó xử.
“Nếu không đồng ý thì cứ tiếp tục để cho người ta nghĩ mẹ là người có thói trăng hoa, nói cha là người mang con gái riêng về nhà nuôi cũng chẳng sao cả.”
Giang Lê Thanh nhún vai, quả nhiên, sắc mặt hai vợ chồng cứng ngắc.
Thực ra, trong giới nhà giàu có không ít chuyện xấu, trong lòng mọi người đều rõ ràng, nhưng sẽ không trắng trợn tuyên dương như bọn họ.
Hình tượng cá nhân liên quan đến sự phát triển của công ty, nếu không muốn giới truyền thông liên tục tới dây dưa bọn họ về chuyện này thì cũng chỉ có thể làm như vậy.
Thấy bọn họ có dấu hiệu thỏa hiệp, Giang Lê Thanh thuận thế nói: “Con vẫn nhớ cha đã chuyển 2% cổ phần cho Nặc Nặc, một khi sự việc con gái nuôi bị phơi bày, e là đám cổ đông bên kia cũng sẽ không đồng ý chuyện cha chuyển cổ phần cho người ngoài đâu.”
Giang Lê Thanh được đà lấn tới: “Cha có thể chuyển 2% cổ phần của Nặc Nặc cho con, có thể nhiều thêm một chút, góp thêm thành 3% giống như anh trai, như thế thì mọi người sẽ không nói cha mẹ ngược đãi con gái ruột nữa, ngược lại, bọn họ còn nghĩ rằng hai người làm tất cả chỉ vì bảo vệ con.”
Cô nói năng rất rành mạch, nghe rất có lý, hai vợ chồng không cách nào phản bác được.
Cha Giang nắm 50% cổ phần của công ty, 10% trong đó là của mẹ Giang, 3% là của Giang Ngạn Thanh, 2% là của Giang Nặc Nặc.
Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng hoa hồng được chia mỗi quý cũng rất khả quan.
Sau khi Giang Lê Thanh trở về, mặc dù bọn họ không thiếu tiền sinh hoạt của cô, nhưng chuyện cổ phần thì lại không hề nhắc tới.
Nếu cha mẹ không nhắc tới, vậy thì cô sẽ chủ động yêu cầu.
Giang Ngạn Thanh luôn im lặng cũng khẽ run rẩy lông mi, chậm rãi lên tiếng: “Con đồng ý chuyển 3% của mình cho Thanh Thanh.” Anh ta nhướn mày lên: “Mẹ, mẹ từng nói Thanh Thanh ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực, nếu đã muốn đền bù cho Thanh Thanh thì 3% có phải ít quá không?”
Mẹ Giang mấp máy môi, bà ta không quyết định được, chỉ có thể nhìn cha Giang.
Cha Giang nhắm mắt, hình như đang cân nhắc.
Điều kiện đầu tiên là tình huống như ngày hôm nay không thể tiếp tục phát triển nữa.
Bây giờ, Giang Lê Thanh rất được lòng người nhà họ Triệu, thái độ của người nhà họ Hoắc với cô chưa rõ ràng, nhưng chắc hẳn là không tệ.
Chưa kể đến việc Hoắc Bạch còn chưa lập gia đình.
Về phần Giang Nặc Nặc…
Chuyện ngày hôm nay Giang Nặc Nặc làm thật sự khiến người ta thất vọng.
3% với cha Giang không phải con số lớn, ông ta gật đầu đồng ý: “Tiểu Ngạn là anh trai, có giác ngộ như vậy là rất tốt. Cổ phần của con vẫn sẽ là của con, cha sẽ trích cổ phần của mình để chuyển cho Thanh Thanh. Tổng cộng sẽ là 5%. Có điều, chuyển cổ phần cần phải bàn bạc với các cổ đông, chuẩn bị tổ chức tiệc cũng cần có thời gian.”
Ông ta nói tiếp: “Con là con gái của cha, đương nhiên cha sẽ không bạc đãi con, có điều Nặc Nặc…”
Giang Lê Thanh biết ông ta muốn nói gì, ngoan ngoãn gật đầu: “Cha yên tâm, con sẽ không nói chuyện này cho Nặc Nặc, sau này sẽ chung sống hòa thuận với con bé, cũng sẽ không nhắc tới chuyện thân phận của nó nữa.”
Cha Giang khẽ thở phào, vẫy tay cho hai anh em rời đi.
Nhìn bóng lưng hai anh em biến mất trong thang máy, mẹ Giang nhíu mày: “5% không phải con số nhỏ đâu, Thanh Thanh vừa quay về một năm, còn chưa quá thân cận với chúng ta, làm như vậy thì…”
Rõ ràng, bà ta có thêm một tầng phòng bị với Giang Lê Thanh.
Sao cha Giang lại không hiểu đạo lý này, ông ta bực bội day trán: “Em nhìn dáng vẻ bây giờ của nó đi, em cho rằng nó vẫn giống như lúc mới quay về chắc? Chúng ta không đồng ý thì có thể làm gì? Để mặc cho nó làm lớn chuyện sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT