Giang Lê Thanh vẫn ung dung nhìn Giang Nặc Nặc, không nói thêm điều gì.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Bồ Giai cũng dao động, cô ta chậm rãi buông tay Giang Nặc Nặc ra, ánh mắt trở nên phức tạp: “Nặc Nặc, không phải cậu nói… Giang Lê Thanh không có quan hệ gì với nhà họ Giang sao?”
Người xung quanh đều nổi lên nghi ngờ.
“Sau nghỉ hè, Giang Lê Thanh hình như trắng hơn, cũng cao hơn…”
“Nhìn đứng cạnh nhau như này trông giống thật đấy…”
“Vậy… Giang Nặc Nặc mới là người được nhận nuôi à?”
“Nếu là vậy thì vì sao cô ta lại cứ nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm thế nhỉ?”
Tiếng chất vấn vang lên không ngớt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Giang Nặc Nặc cũng thay đổi.
Giang Nặc Nặc hoàn toàn không chịu nổi áp lực này, cô bịt chặt tai, xoay người định chạy đi.
Nhưng Giang Lê Thanh không cho cô ta cơ hội trốn thoát.
Cô ta không muốn chịu áp lực?
Được!
Vậy thì nháo cho rõ ngọn nguồn đi!
Nên biết rằng, từ trước đến giờ, Giang Lê Thanh không phải là người thích chịu ấm ức về mình!
Giang Lê Thanh nhanh chóng giữ cổ tay Giang Nặc Nặc, cưỡng ép kéo cô ta đi.
Sau đó, mở giao diện phòng livestream lên, bão bình luận trong đó đang vô cùng náo nhiệt, Giang Lê Thanh cụp mắt nói: “Cái người kêu Tương Tương trên Tiểu Hồng Thư chính là em đúng không? Em vừa đăng một bài ở lại ký túc xá trường, Vương Cường Cường đã lập tức đến đây mở livestream về chị, để chị đoán xem nào, nhất định là em lại cố tình ẩn ý chuyện gì đó, định mượn tay Vương Cường Cường, mượn tay cộng đồng mạng để chị bị bạo lực internet, làm cho chị xấu hổ, làm lớn chuyện, lúc đó thì cha mẹ sẽ không thể không ra mặt.”
Giang Lê Thanh cười lạnh: “Dựa vào sự thiên vị em của cha mẹ, nhất định cha mẹ sẽ đưa chị ra khỏi Anh Hoa, thậm chí là đưa sang nước ngoài, em đang có chủ ý như vậy đúng không?”
Cặp vợ chồng nhà họ Giang rất sĩ diện.
Giang Nặc Nặc đã dự đoán Giang Lê Thanh cũng sĩ diện như thế, vì một câu cảnh cáo của cha mẹ mà không dám phơi bày chuyện này, sau đó, dưới sự dẫn dắt của cô ta, Giang Lê Thanh sẽ bị coi là nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết, bị dư luận lên án, nhà họ Giang không thể không ra mặt xử lý.
Những lời này vừa dứt, cô ta nghe thấy tiếng hít sâu sợ hãi đến từ những người xung quanh.
“Ôi mẹ ơi, tôi lại ngu ngốc đến mức không nghĩ ra chuyện này!”
“Tôi còn đang nghĩ chuyện này có gì đâu mà phải livestream, chuyện bé xé ra to, ai ngờ người ta có mục đích khác!”
“Mưu mô thật đấy! Mặc dù miệng lưỡi đám người trên mạng rất xấu xa, nhưng dùng thủ đoạn này thì hèn hạ quá rồi!”
“Vừa nãy tôi lên Tiểu Hồng Thư xem thử rồi, eo ơi trên đấy cô ta toàn kể khổ thôi, tôi mà không hiểu rõ tình hình thì đã thật sự bị cô ta lừa…”
“Cảm ơn, lạnh sống lưng quá rồi! Lần đầu tiên xem tranh đấu của nhà giàu ở ngoài đời thực nha!”
Không chỉ là trên mạng, ngay cả Vương Cường Cường đứng bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
“Em, em không…” Giang Nặc Nặc đang định giải thích, đột nhiên nhớ ra gò má sưng đỏ của mình, vội vã lắc đầu: “Thanh Thanh, chị hiểu lầm em rồi, em không định làm như thế đâu, chị tắt livestream trước đi…”
Cô ta khóc lóc cầu xin, so với sự hung hăng vênh váo của Giang Lê Thanh, Giang Nặc Nặc càng giống người bị hại hơn.
Giang Ngạn Thanh luôn không nói gì bỗng nhíu mày bước tới, anh ta nhìn chằm chằm Giang Nặc Nặc.
Đôi mắt đào hoa giống hệt Giang Lê Thanh nhưng lại lạnh lùng hơn vài phần.
“Giang Nặc Nặc.” Giang Ngạn Thanh nói: “Giang Lê Thanh mới là em gái của anh.”
Một câu đơn giản đã khẳng định quan hệ giữa hai người, đồng thời cũng đẩy Giang Nặc Nặc ra xa.
Giang Nặc Nặc ngẩn người ra, cô ta mấp máy môi: “Nhưng… chúng ta lớn lên cùng nhau…”
Dựa vào đâu? Sao Giang Lê Thanh vừa xuất hiện thì bọn họ đều vây quanh Giang Lê Thanh? Cô ta mới là người sống cùng bọn họ suốt 17 năm cơ mà? Cô ta cũng là em gái, chẳng lẽ còn không bằng một Giang Lê Thanh vừa xuất hiện?
Giang Nặc Nặc vô cùng tủi thân, khóc đến mức cả người run rẩy.
Giang Ngạn Thanh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta khóc, sau đó lắc đầu: “Bọn anh là song sinh, là máu mủ ruột già với nhau.”
Anh ta và Giang Lê Thanh cùng chứng kiến sự luân hồi những đời trước, khi cô thức tỉnh, anh ta cũng tránh thoát được sự ràng buộc.
Nhưng làm hại chính là làm hại, coi thường chính là coi thường, Giang Ngạn Thanh sẽ không dùng chuyện này để phủ nhận tội lỗi của mình, cũng không mong cô xóa bỏ hận thù. Anh ta chỉ hi vọng rằng, những chuyện năm xưa không làm Giang Lê Thanh bị tổn thương.
Điều kiện bắt buộc là, phải có một kết thúc hoàn mỹ.
Vì cô vốn nên có tự do của riêng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT