“Mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng 50 xu thì tôi có nhiều lắm.”
[Người dùng 1234 đã bắn cho chủ phòng một pháo hỏa tiễn.]
Mấy lời cuối cùng khiến khán giả phòng livestream thấy hứng thú, nhất thời, màn hình liên tục nổ quà khen thưởng.
Không chỉ phòng livestream mà học sinh vây quanh hóng chuyện ở nhà ăn cũng ngây ngẩn cả người.
Nghe lời này thì… hình như còn có ẩn tình khác.
Vương Cường Cường định thử tránh khỏi tay Giang Lê Thanh, nhưng tay cô dùng sức rất lớn, anh ta giãy hồi lâu cũng không thoát ra được.
Dầu mỡ và cơm dính lên đầu rất khó chịu, thời gian lâu dần, còn tản ra một mùi hương khó ngửi.
Lúc này, Vương Cường Cường mới hiểu vì sao Triệu Minh kiêng dè Giang Lê Thanh đến vậy.
Cô gái này đơn thuần là một kẻ điên!
“Giang Lê Thanh, cô đừng nói bậy! Bản thân cô chính là được nhà họ Giang nhặt từ bên ngoài về, Giang Nặc Nặc mới thật sự là đại tiểu thư, chả lẽ tôi lại thèm vu oan cho cô!”
Vương Cường Cường vẫn đặt đầu trên bàn cơm, thở thoi thóp như cá nằm trên thớt.
Tiếng xì xào xung quanh vang lên không ngớt, có người tìm tòi nghiên cứu, có người hoài nghi, cũng có người mở diễn đàn, có người vào phòng livestream để xem bình luận.
Giang Lê Thanh không nói gì, cô nhanh mắt nhìn thấy Giang Nặc Nặc và Bồ Giai đi vào trong đám người.
Cô buông tay ra, Vương Cường Cường được giải thoát, lập tức rút khăn tay điên cuồng lau vết bẩn trên mặt.
Phòng livestream vẫn chưa đóng, bão bình luận đang thúc giục Giang Lê Thanh, hiển nhiên vô cùng hứng thú với chuyện xấu của nhà giàu.
“Giang Nặc Nặc, nghe nói em đi khắp nơi nói rằng chị là con gái nuôi.” Giang Lê Thanh cười xấu xa: “Em nói như vậy, cha mẹ chị có biết không?”
Cô dùng là “cha mẹ chị”, không phải là “cha mẹ Giang”.
Trước mắt bao người, Giang Nặc Nặc cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng năm ngón tay siết chặt lại tố cáo sự bất an trong lòng cô ta.
Điều khiến Giang Nặc Nặc không yên lòng nhất chính là chiếc điện thoại kia.
Mặc dù nhà họ Giang không nổi tiếng đến mức ai ai cũng biết như nhà họ Hoắc, nhưng cũng là công ty trị giá mấy tỷ, phàm là có chút tin đồn thì đều thu hút giới truyền thông đưa tin.
Thực ra, lúc nhỏ Giang Nặc Nặc cũng không hiểu rõ thân thế của mình, mãi đến khi bảo mẫu lắm lời lỡ miệng, cô ta mới biết được.
Bản thân cô ta không phải con ruột, mà chỉ là con gái riêng của em gái mẹ Giang, cha không rõ tung tích, mẹ không còn trên đời, điều này khiến cô ta trở nên vừa nhạy cảm vừa tự ti, sau khi Giang Lê Thanh xuất hiện, tâm trạng đó của cô ta lại lên tới đỉnh điểm.
Bây giờ, Hoắc Bạch cũng không ở đây, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cô ta, đều đang đợi cô ta đáp lời.
Giang Nặc Nặc đã hiểu, phần lớn mọi người đều sinh lòng hoài nghi.
Nhất định cô ta phải ngăn cản, không thể để cho Giang Lê Thanh tiếp tục nói nữa.
“Thanh Thanh, chuyện này chắc là có hiểu lầm, chị trả điện thoại cho Vương Cường Cường trước đi.” Giang Nặc Nặc ngừng lại một chút: “Hơn nữa, dù sao đây cũng là chuyện nhà, nếu như cha mẹ biết thì…”
Giang Nặc Nặc muốn lợi dụng cha mẹ để cảnh cáo Giang Lê Thanh, kết quả là không chờ Giang Nặc Nặc nói hết câu, Bồ Giai đứng bên cạnh đã lao ra bảo vệ cho Giang Nặc Nặc: “Giang Lê Thanh, mày còn có mặt mũi mở livestream à? Nặc Nặc thấy mày đáng thương, lúc nào cũng nhẫn nhịn mày, mày không cảm kích thì thôi, còn suốt ngày đoạt đồ của cô ấy, đừng có mà bắt nạt người quá đáng!”
“Được rồi, cậu đừng nói nữa.” Giang Nặc Nặc thật sự rất sợ, cô ta vốn cho rằng có lời cảnh cáo lúc trước của cha mẹ thì Giang Lê Thanh không dám trắng trợn tuyên dương trước mặt nhiều người như vậy, vì cô vừa cần danh dự vừa cần sĩ diện, lại càng không muốn để cho cha mẹ thất vọng.
Nhưng hình như cô ta đã quên mất rằng, từ một tháng trước, Giang Lê Thanh đã không còn là Giang Lê Thanh của trước đây nữa.
Giang Nặc Nặc sợ rằng cứ tiếp tục như vậy, lát nữa người xui xẻo chính là cô ta.
“Bắt nạt người?” Giang Lê Thanh như nghe được chuyện gì buồn cười, cô suýt nữa cười ra nước mắt: “À đúng, đúng là tôi thích bắt nạt người khác, đặc biệt là bắt nạt cô ta!”
Giang Lê Thanh nhanh chóng chạy tới trước mặt Giang Nặc Nặc, trước mắt bao người, cô vung tay tát lên khuôn mặt trắng mịn của Giang Nặc Nặc.
Nương theo tiếng tát, Giang Lê Thanh còn lạnh giọng nói: “Chẳng những tôi muốn bắt nạt cô ta, tôi còn muốn đánh cô ta nữa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT