Trong nguyên tác, Hoắc Bạch vốn không tham gia, chỉ im lặng nhìn đám đàn em nhục nhã nữ chính.

Ép cô uống rượu, đẩy cô vào bể bơi, chế giễu cô chỉ là con gà rừng lạc vào ổ phượng hoàng, không bao giờ sánh được với Giang Nặc Nặc, càng không xứng với Hoắc Bạch cao quý, bọn họ còn bôi bánh kem lên đầu cô, nói rằng cả đời này chắc cô chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy.

Thiếu niên trẻ tuổi, tâm tư ác động nhưng cũng khác đơn thuần.

Từ nhỏ, gia đình bọn họ đã giúp bọn họ nhận ra rằng, dù bọn họ có chọc thủng trời, cũng có người gánh cho bọn họ, huống chi Giang Lê Thanh thì chỉ là một cô gái nhà quê không được chào đón mà thôi.

Nực cười.

Qua những năm này, Giang Lê Thanh sẽ không phẫn nộ hay ấm ức như ban đầu nữa, cũng không vì vài lời nhục nhã kia mà nổi điên.

Thấy mọi người ngẩn ra, Giang Lê Thanh kinh ngạc mở to mắt, hít sâu một hơi, che miệng mình lại: “Chẳng lẽ… mọi người sợ?”

Quả nhiên, đám người nghe xong lời này thì lập tức bùng nổ.

“Hừ, ai mà thèm sợ!”

“Chơi thì chơi! Đến lúc đó cô đừng khóc là được!”

Sập bẫy một cách hoàn mỹ!

Giang Lê Thanh nhếch môi: “Được, chỉ sợ lúc đó mọi người thua lại không chịu nhận phạt thôi.”

“Yên tâm, nhất định sẽ chịu phạt.” Có người cười trêu ghẹo: “Cô cũng yên tâm đi, chúng tôi cũng không để cô làm chuyện gì quá đáng đâu, uống hết bia trong phòng là được.”

Trên bàn bày đầy bia và cocktail, uống hết chỗ này cũng không phải nói chơi.

“Ha ha ha! Nhiều bia như vậy, e là em Giang uống không hết đâu.” Có người chen ngang: “Đến lúc đó mở miệng xin tha, nhớ gọi mấy tiếng anh trai, nói không chừng bọn anh sẽ bỏ qua cho em, đúng không, anh Hoắc?”

Hoắc Bạch cũng đang cười, là nụ cười khinh miệt.

Anh ta lên tiếng: “Bia cũng không rẻ, sao được tính là trừng phạt?”

Nói gần nói xa đều là nói Giang Lê Thanh không xứng uống bia đắt như này, cô được uống coi như cô chiếm lời rồi.

Bọn họ cười phá lên.

Là người bị chế nhạo, Giang Lê Thanh cũng không hề tức giận: “Phải, dù sao cũng không so được với đồ uống của Hoắc thiếu gia, Hoắc thiếu gia có uống nước tiểu thì cũng phải là nước tiểu được ủ từ năm 1982.”

“Ăn nói kiểu gì đấy?” Đám đàn em quả nhiên không nhịn được: “Giang Lê Thanh, cho mày mặt mũi mà mày không cần đúng không?”

[Cảnh cáo! Thiết lập nhân vật của kí chủ sắp sụp đổ, xin chú ý duy trì.]

Tiếng cảnh báo của hệ thống khiến Giang Lê Thanh cụp mắt xuống, không mắng tiếp nữa.

Trước mặt cô có mấy tên nhà giàu ăn chơi, học vấn không cao, mắng thêm vài câu cũng coi như dạy học cho bọn họ, cô còn chưa tính phí bổ túc thì thôi.

Hoắc Bạch không nổi đóa như trước nữa, anh ta chỉ cười lạnh, bảo Vương Cường Cường lấy một chai Whisky 43 trong tủ rượu ra: “Đã choi thì phải chơi mạnh tay một chút. Như vậy đi, cô thua thì cô uống một chén này, không tính là bắt nạt cô chứ?”

Giang Lê Thanh cũng cười lạnh: “Được, vậy Hoắc thiếu nhớ mở to mắt mà xem cho kỹ.”

Cô không thèm để ý anh ta nữa, tập chung vùi đầu vào trò chơi.

Sau khi đủ người, bọn họ ngồi vây quanh bàn trà.

Người tham gia trò chơi ngoài Cố Tây và Vương Cường Cường, còn có tên xăm mình và một nữ sinh tóc xoăn, thêm Giang Lê Thanh nữa là năm người.

Vương Cường Cường vốn muốn kéo Triệu Minh vào, nhưng cho dù dụ dỗ kiểu gì, Triệu Minh vẫn quyết tâm không dính vào trò chơi này, cuối cùng Vương Cường Cường chỉ đành tiếc nuối bỏ đi.

Một nữ sinh đáng yêu phụ trách xáo bài, rút bài theo chiều kim đồng hồ, Giang Lê Thanh ngồi ở giữa, cho nên cô là người đầu tiên.

Quy tắc rút bài rất đơn giản, người chơi rút bài của nhau, thành một đôi thì ném ra, ai hết bài là thắng, ai còn bài là thua.

Giang Lê Thanh rút ra lá thứ nhất là K, lá thứ hai là A, đến lá thứ 5, cô không may mắn rút phải con Joker.

Sau khi cầm đủ bài, Giang Lê Thanh cũng đang thăm dò tình huống của những người khác.

Ván đầu, trên tay cô có Joker cũng không kỳ lạ, dù sao cô cũng là nữ chính truyện ngược, cốt truyện muốn cô phải chịu nhục, đạt được sự chú ý của nam chính và gia tăng xung đột cho cốt truyện mà thôi.

Sau khi chia xong bài, Vương Cường Cường cười hì hì: “Được rồi, bạn học Giang bắt đầu đi.”

Giang Lê Thanh thầm tính toán, Vương Cường Cường ngồi bên tay trái cô, nếu không có gì bất ngờ, trong tay anh ta có hai lá bài có thể ghép thành đôi với bài cô, nhưng so với chạy bài, cô càng muốn ném lá bài Joker ra ngoài trước.

Theo lẽ thường, người bình thường sẽ chọn rút lá bài ở giữa, đồng thời đặt lá Joker ở bên tay thuận.

Nhưng luận kỹ xảo, loại trò chơi này vốn là một dạng chiến thuật tâm lý.

Như vậy… người đầu tiên xui xẻo sẽ là ai đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play