Thấy bầu không khí hơi ngượng ngùng, Vương Cường Cường lập tức đứng ra khuấy động: “Nào nào, mọi người ngồi đi, đừng đứng nữa, em Giang ngồi giữa đi, đừng khách sáo.”

Một đám người ngồi xuống ghế, không ít người đều len lét quan sát Giang Lê Thanh.

Bọn họ đã từng nghe tin đồn về đứa con gái mới tìm được của nhà họ Giang, có người nói cô là con ngoài giá thú, có người nói cô là đứa con bị thất lạc, cũng có người nói là nhà họ Giang nổi lòng từ bi nên nuôi một đứa mồ côi, tóm lại, có rất nhiều tin đồn về chuyện này.

Mấy chuyện dơ bẩn trong giới nhà giàu vốn không ít, có con riêng cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nhưng làm ra mấy chuyện chê cười như Giang Lê Thanh thì khá là hiếm thấy.

“Giang Lê Thanh, nghe nói em ở quê ra à, thế bình thường thì em làm gì?” Một nam sinh có hình xăm dãy số ở mu bàn tay nói: “Người nhà của em làm mổ heo đúng không? Thế thì ngày nào em cũng phải mổ heo, chẳng phải trên người rất thối sao?”

Giang Lê Thanh không nói chuyện.

Người khác cười phụ họa: “Em gái Giang đừng để bụng nha, bọn anh chỉ đùa chút thôi mà.”

“Đúng vậy, vui vẻ là chính, đừng để trong lòng, dù sao bọn anh cũng chưa từng gặp ai nhà làm nghề mổ heo bao giờ, ha ha ha ha.”

Mọi người kẻ xướng người họa, liên tục châm chọc Giang Lê Thanh, ai cũng muốn nhìn cô bẽ mặt, tên có hình xăm vừa gợi chuyện kia có vẻ rất đắc ý, thậm chí còn cố tình nhìn về phía Hoắc Bạch.

Hoắc Bạch ngồi trong góc, quơ lon nước trên tay, vẻ mặt hờ hững, nhưng có vẻ như đang mong chờ trò cười của Giang Lê Thanh.

Anh ta hiểu rõ, lòng tự trọng của Giang Lê Thanh rất mạnh, điều cô không thích nhất chính là nhắc lại chuyện cũ.

Đối mặt với nụ cười của bọn họ, Giang Lê Thanh vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề phẫn nộ hay khó xử như Hoắc Bạch dự đoán.

Cô chỉ yên lặng nhìn bọn họ cười xong, sau khi cả phòng yên tĩnh lại, cô mới cười híp mắt, nói với nam sinh có hình xăm: “Đúng vậy, năm đó người đưa tang anh vẫn là đồ tể như tôi đó, anh nhìn tay anh xem, đây chính là kí hiệu heo sạch của lò mổ nè.”

Nụ cười trên mặt nam sinh xăm hình cứng ngắc.

Những người khác cũng không ngờ rằng Giang Lê Thanh thật sự sẽ đắc tội bạn bè của Hoắc Bạch và Cố Tây ngay trước mặt bọn họ, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, cẩn thận quan sát nét mặt của Hoắc Bạch và Cố Tây.

Không cần nghĩ cũng biết, sắc mặt hai người kia cũng chẳng khá hơn là bao.

Vương Cường Cường đâm lao đành phải theo lao, người bình tĩnh duy nhất ở đây là Triệu Minh.

Anh ta đã nói từ đầu rồi, vừa nãy chỉ là món khai vị thôi, anh ta thấy, chỉ cần hôm nay anh ta ngoan ngoãn một chút, cho dù Giang Lê Thanh có kiện cáo đến chỗ cha mẹ, anh ta cũng có thể giải thích được.

Không!

Không được!

Vẫn không có cảm giác an toàn.

Cũng không biết phòng này có camera không nữa.

Lúc này, nét mặt mỗi người đều rất đặc sắc.

Khi tiếng cảnh báo vang lên, Giang Lê Thanh ngượng ngùng mím môi: “Tôi cũng giống như mọi người thôi, đều là nói đùa mà, sao mọi người phải nghiêm túc như vậy làm gì? Không phải là tức giận đấy chứ?”

Mặc dù Giang Lê Thanh không phải người tốt, nhưng cô lại biết cách giả làm người tốt.

Cộng thêm Giang Nặc Nặc làm mẫu hàng ngày, chỉ cần cô diễn lại một phần ba dáng vẻ của cô ta, thì cô cũng đã trở thành một trà xanh ngây thơ vô hại rồi.

Quả nhiên, sau khi nói xong những lời này, đầu cô lập tức được yên tĩnh, cảnh báo thiết lập nhân vật sụp đổ không vang lên nữa.

Tất cả mọi người liếc nhìn dãy số trên bàn tay nam sinh, bầu không khí vô cùng im lặng, trên mặt tên nam sinh kia cũng lộ vẻ khó xử, nhanh chóng che hình xăm đi, muốn mắng Giang Lê Thanh, nhưng Giang Lê Thanh đã nói như vậy rồi, nếu giờ mắng lại thì chứng minh rằng lúc trước anh ta đã cố ý nhục nhã cô.

Nam sinh rót bia, giả vờ hào phóng, nâng tay lên: “Không sao, đến cũng đến rồi, em gái Giang nể mặt anh nhé.” Vừa nói vừa cố ý rót đầy.

Bây giờ anh ta trẻ tuổi nóng tính, lại không biết cách che giấu tâm trạng của mình.

Sự thù hằn bên trong ánh mắt anh ta như sắp tràn ra ngoài, những người khác đều chờ Giang Lê Thanh uống bia.

Đó chỉ là bia thường, số độ không cao.

Nếu đổi lại thành những người khác thì có lẽ sẽ uống, nhưng Giang Lê Thanh thì khác.

Cô tới đây để đánh mặt, không phải để nể mặt.

“Anh này…” Giang Lê Thanh liếc mắt nhìn dãy số trên tay anh ta, vì góc độ hơi khuất, cô chỉ nhìn thấy ba số, bèn đọc ra thành tiếng: “Anh 250…”

“?”

“??”

“Mày…”

Không chờ đối phương phát tác, Giang Lê Thanh đã ngắt lời anh ta: “Đầu tiên, khi anh muốn nhận tôi làm em gái, anh phải đánh với Giang Ngạn Thanh một trận, sau đó phải tới tiệm mì để ăn xin, thực sự không làm được nữa thì bay sang Myanmar đi, bây giờ Đại Thanh cũng vong rồi, tôi không phải hoàng thượng, không có cách nào ban thưởng cho anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play