Hoắc Nghiên nói: “Rất ít khi thấy Hoắc Bạch thất bại, có lẽ cô bé nhà họ Giang kia cũng là cọng rơm cứng, nếu có thể trị thằng nhóc này thì cũng rất tốt.” Hoắc Nghiên suy nghĩ một lát, dặn dò quản gia: “Lát nữa chuẩn bị mấy phần quà đưa qua đó, nếu đứa bé nhà họ Giang lại đến thì dặn bảo vệ trực tiếp cho vào.”

Quản gia gật đầu, xoay người rời đi.



Buổi tối, món quà nhà họ Hoắc chuẩn bị đã được đưa đến nhà họ Giang.

Lúc này đang là giờ cơm, Giang Nặc Nặc đang định mượn cơ hội này để bán thảm, tố cáo việc Giang Lê Thanh làm ở vườn hoa, kết quả lại bị quản gia nhà họ Hoắc phá vỡ.

“Đây là quà Hoắc tiên sinh gửi tặng Giang nhị tiểu thư, Hoắc tiên sinh còn nói, nếu sau này cô Giang có rảnh thì có thể tới nhà họ Hoắc làm khách bất cứ lúc nào.”

Quà tặng là một đồng hồ nữ nhãn hiệu tiểu chúng.

Chi phí không quá đắt, không đến mức khiến người ta không dám nhận, nhưng lại không quá mất chất, cho dù là kiểu dáng hay chất lượng cũng rất phù hợp với học sinh cấp ba.

Giang Lê Thanh không hề có ấn tượng gì với Hoắc tiên sinh trong miệng quản gia, cô nhướn mày: “Là ai vậy?”

Quản gia: “Hoắc Nghiên, Hoắc tiên sinh.”

Tên Hoắc Nghiên vừa ra, hai vợ chồng ở trên bàn cơm bỗng hít một hơi khí lạnh.

“Vậy tôi không quấy rầy các vị dùng cơm nữa.”

Sau khi quản gia rời đi, rất lâu, vợ chồng hai người kia mới phản ứng kịp.

Bọn họ đã sớm quên sạch những chuyện Giang Nặc Nặc định nói, vội vã thăm dò: “Thanh Thanh này, con đi tới nhà họ Hoắc… gặp phải Hoắc Nghiên à?”

Giang Lê Thanh không nói có, cũng không nói không, chỉ tập trung cúi đầu ăn cơm, trong mắt hai vợ chồng, con gái thẹn thùng như thế coi như thừa nhận.

Cha Giang cười đến nở hoa: “Hoắc Nghiên này mặc dù trẻ tuổi, lại không dễ sống chung, bây giờ tặng quà qua đây, nhất định là rất thích Thanh Thanh. Sau này con đi sang đó nhiều một chút.”

Ăn cơm xong, Giang Lê Thanh lại đưa bát cho vú Lưu xới thêm cơm.

Cô nhìn cha mẹ đang vui mừng, thẳng thắn đồng ý: “Được ạ.”

Giang Lê Thanh bấm đốt ngón tay: “Có điều… mặc dù con là một đứa bé, cũng phải có qua có lại, không thể lần nào cũng tay không tới cửa được, người ta sẽ tưởng nhà chúng ta rất nghèo.”

“Đơn giản…” Cha Giang vung tay lên, đưa một tấm thẻ cho cô: “Chưa đủ thì cứ nói với cha, còn nữa, bản thiết kế lầu bốn đã có rồi, cha sẽ bảo nhà thiết kế gửi một bản cho con, nếu có chỗ nào không hài lòng thì con tự bàn lại với anh ta.”

Vẻ mặt đầy nịnh nọt.

Trong lòng Giang Lê Thanh khinh bỉ, nhưng tay cô không nhàn rỗi, cô cất kỹ thẻ, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Bây giờ cô vẫn quá gầy.

Cô cao 1m67, nhưng chỉ nặng 45kg, so với kiếm tiền và học tập, rèn luyện thân thể cũng là việc quan trọng! Ít nhiều gì cũng phải tăng lên 55kg, sau này đánh đám cặn bã kia và Hoắc Bạch cũng không bị yếu thế.

Rất nhiều việc phải làm, vừa nghĩ đã thấy mệt mỏi rồi.

Kế hoạch của Giang Nặc Nặc đổ sông đổ bể, cô ta còn phải trơ mắt nhìn Giang Lê Thanh đắc ý, vừa chua xót vừa ghen tỵ, cô ta siết chặt nắm đấm: “Dù sao nhà họ Hoắc cũng là gia tộc lớn, dáng vẻ này của chị gái… thực sự khó coi. Nếu ngồi vào bàn nhà người ta ăn cơm, e là lại mạo phạm tới bọn họ, vẫn nên chú ý nhiều một chút thì hơn.”

Lời nhắc nhở đầy “thiện ý” của cô ta được hai vợ chồng tán đồng.

Giang Lê Thanh cũng ngừng động tác ăn cơm lại, ngẩng đầu nở nụ cười dịu dàng: “Nặc Nặc nói đúng, dáng vẻ này của chị có kém đến mấy, luyện nhiều vẫn có thể thay đổi được, em thì không giống thế.” Cô cười híp mắt: “Chị nghĩ em đừng ăn cơm nữa, em đi ăn một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ đi, bảo bác sĩ chỉnh luôn ngũ tạng cho em, tăng thêm vẻ đẹp nội tâm, để em đẹp người đẹp cả nết.”

Giang Nặc Nặc tái mặt: “Chị, em chỉ có lòng tốt…”

Giang Lê Thanh gật đầu: “Bây giờ em có lòng tốt hay không thì chị không biết, nhưng nếu bác sĩ có thể chỉnh ngũ tạng cho em thì nhất định là lòng em sẽ tốt…”

Giang Nặc Nặc nghẹn lời.

Bỗng nhiên, Giang Ngạn Thanh luôn luôn im lặng bỗng cười phá lên, đón lấy ánh mắt chất vấn của Giang Nặc Nặc, anh ta cố nén cười: “Ngại quá, anh đang nghĩ đến mấy chuyện buồn cười.”

Hai vợ chồng kia không hiểu ra sao, cũng không nói chuyện, Giang Nặc Nặc bỗng thấy bất lực, tủi thân, cô ta cắn môi, đột nhiên đứng dậy: “Con ăn no rồi, mọi người cứ ăn đi ạ.”

Trước mặt cô là bát cơm chưa vơi miếng nào.

Giang Lê Thanh liếm môi một cái, tiếp tục xúc cơm vào miệng.

Cô ăn rất ngon lành, cũng không hề chú ý quy củ gì cả.

Nhưng không hiểu vì sao, cặp vợ chồng vốn định dạy dỗ cô mấy câu kia lại không dám mở miệng nói câu nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play