"Giang Lê Thanh." Hoắc Nghiên gọi tên cô, ngữ điệu vừa thân mật, vừa dịu dàng, lại xen chút đau lòng: "Anh hy vọng em là Giang Lê Thanh tuyệt vời nhất, Giang Lê Thanh hạnh phúc nhất, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy, già rồi cũng vậy."
Giang Lê Thanh chỉ là Giang Lê Thanh.
Không cần bất kỳ danh từ nào để thay thế.
Cô hiểu ý anh, mắt hơi nóng lên, cô dùng trán nhẹ nhàng kề vào trán anh.
Những đau khổ đã trải qua nào phải nói quên là quên được, cô không nói nhưng thực ra anh vẫn luôn biết, anh đau lòng vì cô, từng giây từng phút.
"Tuần sau em phải đi thành phố Tô thi đấu rồi."
"Ừ."
"Sau đó là đi nước ngoài."
"Ừ."
"Phải đi rất lâu rất lâu."
Anh vẫn "Ừ."
Giang Lê Thanh thấy anh hời hợt như vậy, không phục lắm:
"Nhưng em đã bắt đầu nhớ anh rồi."
Men rượu thoang thoảng khiến mắt anh ửng đỏ, đáy mắt Hoắc Nghiên như ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: "Vậy em muốn gì?"
Ánh mắt thẳng thắn của Giang Lê Thanh lướt khắp người anh, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
"Không được."
Chưa đợi cô nói, Hoắc Nghiên đã từ chối, đưa tay véo mặt cô: "Lái xe đàng hoàng, đừng nghĩ lung tung."
Giang Lê Thanh: "Em không nghĩ lung tung, em đang tập trung lái xe mà."
Hoắc Nghiên: “...”
Cô tỏ vẻ vô tội.
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Hoắc Nghiên nhắm mắt lại, chọn cách ngó lơ.
"..."
Chán quá.
Cô kiềm chế, ngoan ngoãn lái xe về khu chung cư.
Căn hộ nhỏ này của Giang Lê Thanh không có phòng khách cho anh ngủ, giường cũng chỉ là kích thước thông thường. Hơn nữa hai người đều cao, chỉ riêng Hoắc Nghiên đã chiếm gần hết chỗ.
Hai người sát lại gần nhau.
Giang Lê Thanh càng nghĩ càng thấy không ổn, họ đã hẹn hò được hơn một tháng, trừ lần ở khu nghỉ dưỡng đó ra, cô chẳng được hưởng lợi lộc gì cả.
Đợi đến khi cuộc thi bắt đầu, cô và Hoắc Nghiên ít cũng phải xa nhau nửa năm.
Chết tiệt!
Cô đây là đang yêu đương với hòa thượng à!!
Không được, không được.
Phải nghĩ cách mưu cầu phúc lợi cho bản thân mới được.
Hoắc Nghiên có thể là giả làm hòa thượng nhưng cô không phải ni cô thật.
Mặc dù ban ngày nói chuyện về việc sinh con rất hăng nhưng nếu chỗ cần cứng không ổn thì mọi thứ đều vô ích.
Giang Lê Thanh quay lưng về phía anh, không biết anh đã ngủ hay chưa, để thử, cô lén mò lấy điện thoại, mở video người lớn đã lưu trong mục yêu thích.
Mặc dù âm lượng nhỏ nhưng vẫn đánh thức Hoắc Nghiên.
Anh hơi chống người dậy, lặng lẽ nhìn cô.
Mục đích ban đầu của Giang Lê Thanh là câu "cá" bên cạnh nhưng xem đi xem lại, anh chàng porn star này thực sự khiến cô thích thú.
[Fan cứng của thần tài: Đồ hay nên share, trẫm cho phép các nàng cùng xem @Nhược, @kiếp sau không làm phi hành gia, @hoa khai phú quý.]
Hoắc Nghiên nheo mắt, không khỏi lên tiếng: "Em và Tần Lan Nhược đã kết bạn trên Douyin rồi à?"
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Giang Lê Thanh giật mình, luống cuống tắt màn hình.
Cô quay lại: "Anh tỉnh rồi à?"
"Ừ." Hoắc Nghiên bật đèn ngủ nhỏ bên cạnh: "Cứ gọi chị ơi chị ơi mãi, đến mức trong mơ của anh cũng toàn bọ tre.”
Giang Lê Thanh: "..."
Anh liếc nhìn điện thoại của cô, nhắc nhở: "Đừng tắt đèn xem điện thoại, không tốt cho mắt."
"Vâng."
Giang Lê Thanh đáp.
Thấy anh trở mình tiếp tục ngủ, còn thành thạo lấy bịt mắt hình Cinnamoroll của Giang Lê Thanh từ ngăn kéo đeo lên.
Giang Lê Thanh: "..."
Thật sự không hề lay động sao?
Cô nổi nóng, giật lấy chăn đó, quấn chặt vào người.
Nhưng rất nhanh, cô lại đắp mép chăn lên bụng anh.
Hoắc Nghiên: "..."
Sao lại đáng yêu như vậy chứ?
Cuối cùng cũng mềm lòng, Hoắc Nghiên trở mình ôm cô vào lòng, anh hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó kéo chăn xuống, hôn lên lông mày, đuôi mắt của cô, vì cô quay lưng về phía anh. Hoắc Nghiên lại nhẹ nhàng ngậm lấy tai cô.
Giang Lê Thanh khẽ thở dốc.
Lòng bàn tay anh luồn vào chăn, những ngón tay cầm bút lâu ngày hơi thô ráp, vuốt ve xương quai xanh của cô, khiến cô hơi run lên.
Sự trêu chọc này khiến cô khó chịu vô cùng, nghĩ đến việc cuối cùng anh sẽ không làm gì, cô lập tức hung hăng hất tay anh ra: "Làm gì vậy?"
Hoắc Nghiên khẽ cười: "Giận rồi à?"
Giang Lê Thanh bất mãn hừ nhẹ.
Hoắc Nghiên chống người dậy: "Anh cảm thấy... chúng ta nên chậm rãi từng bước một."
Anh từ từ tiến lại gần: "Nhưng nếu em muốn... anh sẽ chiều theo ý em."
Giang Lê Thanh nghe xong, lập tức ngẩn người ra.
Ngay giây tiếp theo, đôi môi được bao phủ bởi một nụ hôn dịu dàng.
Anh hôn rất cẩn thận, kiềm chế.
Nụ hôn di chuyển dần từ môi xuống cằm, cổ, xương quai xanh, rồi dừng lại ở ngực.
Hoắc Nghiên kéo chăn trên người cô xuống, ngón tay vuốt ve theo đường cong cơ thể cô.
Giang Lê Thanh tim đập nhanh, hơi thở dần mất kiểm soát.
Ánh sáng từ đèn ngủ nhỏ mờ nhạt và ấm áp, không gian mơ hồ tiếng nước dinh dính cùng tiếng rên rỉ như nức nở.
Hoắc Nghiên cắn tai cô: "Muốn dừng à?"
Năm ngón tay cô nắm chặt lấy cổ tay anh, lực mạnh đến mức móng tay cô cắm sâu vào da thịt anh.
Sau khi kết thúc, Giang Lê Thanh mềm nhũn nằm trên chăn.
Nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, cô cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.
Khi Hoắc Nghiên quay lại, cô đã ngủ say.
Anh lắc đầu, mặc lại áo ngủ, cẩn thận không làm cô tỉnh giấc, rồi trèo lên giường.
Tuy đang trong giấc mộng, Giang Lê Thanh vẫn rất nhạy cảm, ngay khi Hoắc Nghiên nằm xuống, cô lập tức quay người, chui vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh.
Anh vuốt ve những lọn tóc vẫn còn thấm mồ hôi của cô, rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Chúc ngủ ngon."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT