Giang Lê Thanh phiền não nói: "Em bỏ tiền."

Trần Bội Nhã: "Hả?"

Giang Lê Thanh lặp lại: "Em nói em bỏ tiền."

Nói rồi cô lấy ra một chiếc thẻ, ném lên bàn họp: "Trong này có khoảng vài ngàn vạn, đủ rồi."

Trần Bội Nhã: "..."

Cao Lục: "..."

Các thành viên khác trong nhóm: "..."

# Em cũng chưa nói là em là triệu phú mà #

Thấy tình hình căng thẳng, giáo sư vội vàng đứng ra nói: "Tiểu Giang, cất tiền đi." Giáo sư lớn tuổi không nói lời nào đã trả lại thẻ, nghiêm khắc chỉ trích: "Đây là cuộc thi cấp trường, một là em không phải nhà đầu tư; hai là không phải doanh nghiệp công khai, nếu nhận tiền của em, ban tổ chức biết được sẽ bị hủy tư cách."

Giang Lê Thanh buồn bã: "Em nghĩ rằng nếu chúng ta làm thì phải làm cho tốt, còn về máy bay không người lái bay ở vùng không ngườ sốngi ở mà trưởng nhóm Cao nói thì đó là thứ mà người khác đã làm hỏng rồi. Cho dù là vòng sơ khảo thôi nhưng chúng ta là trường đại học Bắc Hàng, nếu mà đưa ra thứ lạc hậu như vậy e là sẽ bị cười nhạo mất?"

Hơn nữa, Giang Lê Thanh làm việc này cũng không phải là hứng thú nhất thời.

Trong số nhiều lần sống lại của cô, có vài lần cô đã bị thiêu chết, cùng chết với cô còn có những người lính cứu hỏa đến giải cứu.

Mặc dù thời gian đã được khởi động lại nhưng Giang Lê Thanh vẫn luôn day dứt khi nhớ lại chuyện này.

Lời này vừa nói ra, mọi người lại im lặng.

Cao Lục cau mày: "Cho dù có làm thì cũng không thể làm về cứu hỏa."

Giang Lê Thanh cười một tiếng, nhìn anh ta: "Trưởng nhóm Cao, tôi biết anh sợ gì. Anh sợ rằng một khi thất bại, anh sẽ phải chịu sự chỉ trích của dư luận. Nhưng so với việc sợ hãi, chẳng lẽ chúng ta không nên nghĩ đến cách để nó không thất bại sao? Chẳng phải đó chính là ý nghĩa của nghiên cứu khoa học sao?"

Cao Lục hơi run rẩy, dường như đã bị thuyết phục, cúi đầu không nói gì nữa.

Giang Lê Thanh thu lại thẻ của mình: "Công nghệ trực thăng không người lái phát triển đến ngày nay đã rất hoàn thiện, chúng ta chỉ cần cải tiến trên nền tảng công nghệ ban đầu, một tháng rưỡi chắc chắn không thành vấn đề. Còn về nguồn đầu tư..." Giang Lê Thanh ngẩng cằm lên: "Em sẽ đi kéo."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Giáo sư cho rằng cô chỉ nói suông, đau đầu xoa xoa trán: "Được rồi, tôi cho em hai ngày, nếu thực sự có thể kéo được nguồn đầu tư, chúng ta sẽ thử..." Ông nhìn một vòng những người ngồi dưới: "Ý kiến của các em thế nào?"

"Em không có ý kiến."

"Em cũng không."

"Những người khác thì sao?"

Những người khác chỉ còn lại một mình Cao Lục.

Anh ta đứng dậy với vẻ mặt vô cảm: "Tùy cô."

Một cuộc họp kết thúc trong không vui.

Giang Lê Thanh và Trần Bội Nhã cùng nhau bước ra khỏi phòng họp, cô ấy khoác tay Giang Lê Thanh, sắp không thở nổi: "Cao Lục kia thật đáng sợ, chị học chung lớp với cậu ta từ hồi cấp hai, căn bản là không nghe lọt tai lời người khác, lúc em đưa thẻ đen ra, chị thấy cậu ta ngây người luôn."

Giang Lê Thanh định nói gì đó nhưng ánh mắt thoáng thấy một bóng người đi tới.

Cô ra hiệu với Trần Bội Nhã, đối phương vẫn chưa nhận ra, mãi đến khi Cao Lục đến gần, cô ấy mới hoảng hốt che miệng, đôi mắt to đảo loạn.

Cao Lục không nhìn cô ấy, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Giang Lê Thanh.

Anh ta rất cao, thậm chí còn cao hơn Hoắc Nghiên một chút, ước chừng một mét chín, vì gầy nên trông càng khắc khổ hơn.

"Giang Lê Thanh, cô thật kiêu ngạo."

Anh ta để lại một câu nói khó hiểu rồi bỏ đi.

Giang Lê Thanh: "..."

Dở hơi à.

Giang Lê Thanh cảm thấy khó hiểu: "Em chọc gì anh ta à?"

Trần Bội Nhã đã quen, vỗ vai cô an ủi: "Chị đã nói rồi, người này dính đủ tất cả tật xấu của dân mọt sách, không thể hòa hợp được." Cô ấy lại quay sang hỏi: "Nhưng mà em định đi kéo nguồn đầu tư thật à? Em định tìm ai? Anh trai em hả?”

Giang Lê Thanh lắc đầu.

Hiện tại Nội thất Giang Thiện đã chuyển sang ngành ô tô, doanh nghiệp mới thành lập, anh ta chưa đến tìm cô xin tiền đã là tốt lắm rồi, nói gì đến việc đầu tư nữa.

Giang Lê Thanh cười khúc khích, véo má phúng phính của Trần Bội Nhã: "Tìm kim chủ baba của em."

Trần Bội Nhã đơ mặt ra, ngẩn người, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Giang Lê Thanh nhảy nhót chạy đi.

Một lúc sau lại nhảy nhót chạy về: "Đúng rồi, mấy hôm nay em không về ký túc xá, chị nha~" Nói xong hôn chụt một cái vào má cô ấy, tiện tay lại véo cô ấy một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play