Cô ta hiểu cha mẹ thích dạng con cái như thế nào, thích con cái có tính cách như thế nào, cho nên, từ giây phút biết bản thân không phải con ruột, cô ta đã sống theo kỳ vọng của bọn họ, vì chỉ có như vậy mới có thể nhận được thứ cô ta muốn.
Thành thật mà nói, Giang Nặc Nặc cũng không coi trọng Giang Lê Thanh.
Máu mủ ruột già thì đã làm sao?
Cô gái tầm thường từ thôn quê lên thành phố, không hiểu sự đời, thậm chí có mấy phần ngây thơ ngu ngốc, sự tồn tại của cô sẽ chỉ nhắc nhở nhà họ Giang, nói cho bọn họ biết, Giang Nặc Nặc mới là người ưu tú hơn.
Rõ ràng, từ trước ngày hôm qua, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi.
Cô ta không ngốc, biết rõ nếu bản thân tiếp tục ăn nói mập mờ, sẽ chỉ khiến người có tính khí nóng nảy như cha Giang chán ghét, thế là cố nén cơn giân, quay đầu ôm lấy cánh tay mẹ Giang khóc lớn lên.
“Cha mẹ, xin lỗi, là lỗi của con, con lo lắng mọi người có chị gái rồi thì sẽ không cần con nữa, nhất thời ghen ghét nên con mới làm như vậy.” Cô ta rút toàn bộ thẻ trong túi xách ra: “Những thứ này con đều đưa cho chị gái, mẹ, mẹ đừng bỏ rơi con, được không?”
Giang Nặc Nặc khóc như hoa lê gặp mưa, vô cùng đáng thương.
So với Giang Lê Thanh mới về nhà một năm, hiển nhiên mẹ Giang càng quan tâm Giang Nặc Nặc không, còn chưa kể sức khỏe của Giang Nặc Nặc khá yếu ớt.
Trước khi mẹ Giang lên tiếng an ủi, Giang Lê Thanh đã đoạt lấy mấy tấm thẻ, nhíu mày sầu lo: “Cha mẹ, con thì không có vấn đề gì, nhưng nếu Triệu phu nhân biết Nặc Nặc làm chuyện như thế này thì nhất định sẽ không vui đâu.”
Nhắc tới nhà họ Triệu, thân thể cha mẹ Giang cũng cứng đờ.
Đau lòng, thương tiếc gì đó đều quên sạch sẽ.
Giang Lê Thanh hững hờ nhìn thẻ ngân hàng: “Triệu phu nhân từng nói, vài ngày nữa sẽ tới tìm con, tiền tiêu vặt cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao con cũng không đói chết, chỉ là…”
“Là cái gì?” Cha Giang không nhịn được mà thúc giục: “Có chuyện gì con cứ nói thẳng.”
Giang Lê Thanh nói: “Triệu phu nhân thấy con ăn mặc không tốt, sống trong nhà cũng không tốt, nhất định sẽ hiểu lầm cha mẹ thiên vị Nặc Nặc, đến lúc đó, nhà họ Triệu sẽ nghĩ cha mẹ thế nào đây? Nói không chừng, hình tượng của Nặc Nặc trong lòng Triệu phu nhân cũng sẽ thay đổi.”
Giang Lê Thanh ho khan hai tiếng: “Ý của con là, phòng đàn và phòng vui chơi ở lầu 4 cũng đổi thành phòng học và phòng để quần áo của con đi. Như vậy, nếu Triệu phu nhân tới chơi, nhìn thấy con sống tốt, nhất định sẽ yên lòng, cha mẹ cũng dễ ăn nói.”
Giang Nặc Nặc nghe xong lời này, lập tức nôn nóng: “Nhưng phòng đàn của con…”
Giang Lê Thanh dùng ánh mắt đơn thuần nhìn cô ta, tận tình khuyên bảo: “Nặc Nặc, em yên tâm, chị là một phần của gia đình này, sẽ không làm ra chuyện chia rẽ tình cảm mọi người đâu. Chị làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi. Em nghĩ xem, nếu Triệu phu nhân hiểu lầm em, sau này em còn giao lưu với nhóm tiểu thư quý tộc kiểu gì? Hơn nữa…” Cô muốn nói lại thôi: “Mẹ cũng sẽ bị mang tiếng…”
Giang Lê Thanh mở miệng ngậm miệng đều là vì người nhà, dáng vẻ đầy nhẫn nhịn.
Giang Nặc Nặc không nói được gì nữa, móng tay được cắt tỉa gọn gàng gần như bấm sâu vào trong thịt.
Cha mẹ Giang không biết suy nghĩ của Giang Nặc Nặc lúc này, chỉ cảm thấy lời Giang Lê Thanh nói rất có lý.
Bây giờ cô đang ở trong một căn phòng nhỏ ở lầu 4, gian phòng kia vốn là phòng chứa đồ, bên cạnh là phòng đàn của Giang Nặc Nặc, còn được đập thông với phòng giải trí.
Nếu người ngoài nhìn vào, quả thực rất khó nói.
Cha Giang lộ vẻ hiền lành, vui mừng vỗ vai Giang Lê Thanh: “Thanh Thanh hiểu chuyện hơn nhiều rồi, trước kia là cha nghĩ không chu đáo.”
Ông ta nói: “Ngày mai cha sẽ gọi đội thi công đến, tranh thủ sửa lại lầu 4 trước khi con vào học.”
Cha Giang ra quyết định rất dứt khoát, mặt giang Nặc Nặc lúc trắng lúc xanh.
“Còn về Nặc Nặc…” Cha Giang liếc nhìn, thấy mắt đứa con gái nuôi ngấn lệ, cuối cùng cũng không nỡ nặng lời, bèn thở dài: “Lần này coi như xong, về sau đừng tùy hứng vậy nữa, mất công làm cho người khác chê cười. Cha sẽ đổi phòng kính trồng hoa ở vườn sau thành phòng đàn, đàn ở đâu mà chẳng là đàn, như nhau cả.”
Giang Lê Thanh bước vào thang máy trước, Giang Nặc Nặc nhanh chóng chen vào sau.
Hai mắt cô ta đỏ bừng, cha mẹ không ở đây, cô ta cũng lười ngụy trang, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Giang Lê Thanh: “Mày muốn làm gì? Dựa vào đâu mà mày dám xúi giục cha mẹ phá bỏ phòng đàn của tao?”
Giang Lê Thanh dựa lưng vào vách tường.
Cô cao hơn Giang Nặc Nặc, lúc này bày ra dáng vẻ lười nhác, bả vai hơi xuôi xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, trông vừa ngả ngớn vừa lạnh lùng.
Dù sao cũng chỉ có 17 tuổi, không ra dáng của người trưởng thành lắm.
Đây mới chỉ là mở đầu, vậy mà đã không giữ nổi bình tĩnh rồi sao?
“Hừ.”
Cô cười lạnh một tiếng.
Giang Lê Thanh đột nhiên tiến lên hai bước, Giang Nặc Nặc sợ hãi lùi lại: “Mày định đánh tao chắc?”
Giang Lê Thanh không đánh cô ta.
Ngón trỏ của Giang Lê Thanh khẽ chạm vào dây chuyền trước ngực cô ta: “Mày?”
Giọng cô hờ hững: “Trong nhà này, đều là của nhà họ Giang, cái gì là của mày?”
Giang Nặc Nặc không ngờ cô lại dám nói như vậy, hai mắt trợn trừng, cánh môi cũng tái đi.
[Cảnh cáo! Thiết lập nhân vật sai hướng!]
Giang Lê Thanh nghĩ đến cuộc đời của mình.
Cô vốn cho rằng bản thân sẽ vĩnh viễn sống như con chuột trong cống ngầm, không nhìn thấy mặt trời.
Cô giãy giụa, cố gắng sống sót.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT