Cô nhớ khi cô mười ba tuổi, những người lớn trong làng đã bắt đầu gọi cô là vợ của Diệu Tổ.
Để sau này không thực sự phải lấy một người như Giang Diệu Tổ, Giang Lê Thanh đã cố gắng phục vụ gia đình, chỉ sợ họ không đóng học phí cho mình.
Nhưng lúc đó cô không hiểu tại sao mình học hành chăm chỉ như vậy mà vẫn không đạt được kết quả tốt.
Hệ thống cứt chó.
Cốt truyện cứt chó.
Cảm nhận được sự nóng nảy của ký chủ, sóng điện của hệ thống trong đầu yếu hẳn đi, cẩn thận nói: [Ký chủ đánh cậu ta một trận đi, tôi sẽ mở đường cho cô, không tính là cô phá vỡ thiết lập nhân vật.]
Giang Lê Thanh cười lạnh.
"Tao hỏi mày lần cuối, có phải Giang Nặc Nặc chỉ đạo mày không."
Giang Diệu Tổ thở hổn hển nói: "Cô, cô thả tôi ra trước."
Giang Lê Thanh bảo vệ sĩ thả anh ta ra, khoảnh khắc được thả ra, Giang Diệu Tổ liền chạy ra ngoài.
Cô đã sớm biết sẽ có cảnh này, cậu ta chưa kịp chạy đến cửa thì đã bị vệ sĩ giữ lại, lần này Giang Lê Thanh không do dự, bảo hai người đè cậu ta xuống đất, đánh cho tơi bời.
Lính đánh thuê đều là những người từng vào chiến trường, cú đấm không phải dạng vừa.
Giang Diệu Tổ chỉ chịu đựng được ba phút đã máu mũi chảy ròng ròng, mặt mũi bầm dập, cậu ta kêu khổ liên hồi, dứt khoát bán đứng người khác: "Là Giang Nặc Nặc! Một tuần trước Giang Nặc Nặc đã tìm tôi, nói có cách để tôi hủy hoại cô, còn có thể kiếm tiền, tôi đã đồng ý. Cả Từ Quế Liên, Từ Quế Liên cũng là Giang Nặc Nặc tìm! Họ muốn phơi bày chuyện cô gi/ết người, để trường học đuổi học cô, cho cô bị mạt sát tới chết."
Giang Lê Thanh mặt không đổi sắc.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên là cô ta.
"Giang Nặc Nặc giờ đang ở đâu?"
Giang Diệu Tổ bịt mũi lắc đầu: "Tôi, tôi không biết. Sáng cô ta đến tìm tôi một lần, sau đó thì đi, tôi cũng không biết bây giờ cô ta ở đâu."
Giang Lê Thanh trầm ngâm.
Đầu tiên, việc này gây ảnh hưởng lớn đến xã hội, những nội dung livestream của Giang Diệu Tổ và Từ Quế Liên đã cấu thành hành vi phỉ báng cô, Giang Nặc Nặc là kẻ chủ mưu đứng sau, chắc chắn cũng không thể thoát khỏi liên quan.
"Đưa cậu ta đi."
Giang Lê Thanh đứng dậy, đi ra ngoài.
Bốn vệ sĩ dìu Giang Diệu Tổ đầy máu sau trận đòn đi theo sau.
Giang Lê Thanh cử hai chiếc xe cùng đi.
Vệ sĩ và Giang Diệu Tổ ngồi ở xe thương vụ phía sau, còn cô thì ngồi ở xe ô tô màu đen phía trước.
Giang Ngạn Thanh đang ngồi ở ghế sau.
Thấy cô vào xe, anh ta lặng lẽ tắt phần mềm livestream, nhướng mắt lên: "Anh đã cử người đi tìm tung tích của Giang Nặc Nặc rồi, nếu cô ta xem livestream, có lẽ đang chuẩn bị trốn khỏi Bắc Kinh."
"Ừm."
Giang Lê Thanh tâm trạng không tốt, trả lời cũng khá hờ hững.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên một tiếng.
[Hoắc Nghiên: Tìm thấy Giang Nặc Nặc rồi.]
[Fan cứng của thần tài:?] Giang Lê Thanh gõ chữ trả lời, rất bất ngờ: [Khi nào vậy?]
[Hoắc Nghiên: Vừa nãy, nhà ga.]
Theo tốc độ này của Hoắc Nghiên, cho dù anh vừa xem livestream, biết được Giang Nặc Nặc là kẻ chủ mưu đứng sau, cũng không thể tìm ra tung tích của cô ta trong vòng chưa đầy một giờ.
Hoắc Nghiên như đoán được cô đang nghĩ gì, lại nhắn thêm một câu: [Anh trai cháu tự ý tìm tôi nói chuyện.]
Ánh mắt Giang Lê Thanh từ từ rời khỏi màn hình, chuyển sang khuôn mặt Giang Ngạn Thanh.
Anh ta bị nhìn chằm chằm đến mức khó hiểu, ngơ ngác gãi gãi mặt: "Sao vậy?"
"Sáng nay anh nói chuyện gì với Hoắc Nghiên?"
Nói chuyện gì?
Giang Ngạn Thanh cẩn thận nhớ lại: "Một số công việc."
Giang Lê Thanh: "Chỉ vậy thôi?"
Giang Ngạn Thanh cau mày: "Không thì sao?"
Giang Lê Thanh rõ ràng không tin: "Chú ấy không hỏi gì về tôi?"
Giang Ngạn Thanh lắc đầu.
Anh ta không phải là người biết nói dối, vậy thì Hoắc Nghiên đang âm thầm điều tra những chuyện này sau lưng cô, có lẽ là sợ Giang Lê Thanh biết được sẽ để tâm nên mới lấy Giang Ngạn Thanh làm cái cớ.
Thật là...
Đến chết vẫn cứng mỏ.
Để cô biết thì sao chứ?
Cô lại không tức giận.
Giang Lê Thanh gõ chữ: [Chú.]
Hoắc Nghiên: [?]
Giang Lê Thanh: [Sau này chú quang minh chính đại một chút.]
Hoắc Nghiên: [...]
Giang Lê Thanh không chút xấu hổ trả lời: [Dù sao thì quan tâm đến tôi cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.]
Hoắc Nghiên: [.]
"À." Giang Ngạn Thanh đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói: "Nhưng anh có nhờ chú ấy giúp tìm Giang Nặc Nặc, ngoài ra thì không còn gì nữa. Chú vừa bảo em à?"
Vừa dứt lời, Giang Lê Thanh lập tức im lặng.
Dòng chữ trên màn hình trở nên chói mắt, cô vội vàng thu hồi nhưng lại nhấn nhầm nút xóa.
"..." Giang Lê Thanh tê liệt, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt oán trách: "Sao anh không nói sớm?"
Giang Ngạn Thanh tỏ vẻ vô tội: "Sao vậy?"
Còn, sao, vậy, nữa, chứ?!
Bây giờ cô trông giống như chú hề tự luyến vậy! 🤡
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT