Tiệc được tổ chức tại khách sạn Hoàng gia.

Cha Giang là người sĩ diện, dù không muốn tổ chức nhưng vẫn bỏ tiền thuê trọn cả khách sạn, mời hết những người có thể mời trong vòng xã giao.

Cha Giang đối nhân xử thế rất khéo léo, phần lớn mọi người đều nể mặt nhưng cũng có nhiều người muốn đến xem trò vui.

Khách khứa đến rất đông, đúng bảy giờ, tiệc chính thức bắt đầu.

Cùng với thời điểm ánh đèn trong phòng tiệc tối sầm lại, một luồng ánh sáng tập trung vào cầu thang.

Giang Lê Thanh vịn tay Giang Ngạn Thanh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu sâm panh, dáng người cao gầy, vai thon; Giang Ngạn Thanh bên cạnh mặc vest trắng, hai anh em có dung mạo giống nhau, nhìn thoáng qua là biết có quan hệ huyết thống.

Rất nhiều tiểu thư, phu nhân có mặt ở đây đều đã từng tiếp xúc với Giang Nặc Nặc.

Giang Nặc Nặc có vẻ đẹp của một tiểu thư khuê các, dung mạo không đến nỗi nào nhưng so với nhan sắc thời trẻ của Chân Giác thì vẫn kém xa, lúc đó bọn họ còn thầm than thở, đứa trẻ này không thừa hưởng được chút ưu điểm nào.

Giờ đây hai người xuất hiện, mọi người mới bừng tỉnh.

… Không giống nhau là phải rồi, hóa ra không phải ruột thịt.

Giang Lê Thanh đón nhận ánh mắt khác nhau của mọi người, bước lên sân khấu.

Cha Giang vốn rất sĩ diện, sau khi nói một tràng lời khách sáo, bắt đầu kể về niềm vui và sự lo lắng khi tìm thấy con gái, vừa nói vừa nghẹn ngào.

Diễn xuất này thực sự đã khiến không ít người cảm động.

Tiếp theo là đến lượt Giang phu nhân, bà ta cầm micro, cố ý nhìn về phía Giang Lê Thanh, chắn chắn vẫn còn tức giận chuyện ở tiệm tạo mẫu, cộng thêm việc Giang Nặc Nặc bị từ chối ở ngoài cửa nên suốt quá trình đều tỏ ra rất lạnh nhạt.

Bà ta cầm micro mãi không nói, đến tận khi cha Giang kéo tay áo, Giang phu nhân mới như bừng tỉnh, há miệng, giọng nói qua micro truyền khắp phòng tiệc.

"Thanh Thanh bị lạc lúc… 11 tháng tuổi."

Giọng Giang phu nhân hơi khàn.

Giang Lê Thanh liếc nhìn, đây là lần đầu tiên cô nghe mẹ Giang chủ động nhắc đến chuyện cũ, mặc dù giống như cha Giang, cũng là cố tình giả tạo trước mặt mọi người nhưng cô thực sự tò mò không biết bà ta sẽ nói gì.

Có lẽ đã mở ra hồi ức, vẻ mặt của mẹ Giang không giống như trước, trong sự thờ ơ lộ ra vẻ oán trách.

Bà ta cúi đầu, như đang do dự có nên nói hay không.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, nói ra một số lời: "Lúc đó con bé còn nhỏ, đấy là lần đầu tiên tôi đưa con bé đến công viên giải trí.”

“Vừa sinh xong nên cơ thể tôi còn yếu, tôi ngồi nghỉ một lát, không ngờ mở mắt ra... con bé đã mất tích."

Mẹ Giang cố tình bỏ qua nhiều chi tiết.

Bà ta hít một hơi dài, gần như không thể nói thêm được nữa, trong mắt có cảm xúc trốn tránh, có đau buồn, có tự trách, cũng có nhiều thứ mà Giang Lê Thanh không hiểu.

… Đó không phải là diễn xuất giả tạo như cha Giang, mà là cảm xúc bộc lộ từ tận đáy lòng.

Giang Lê Thanh vốn tưởng rằng sau khi chết đi sống lại, cô sẽ bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong đáy mắt bà ta, vẫn có một cảm giác không cam lòng nặng nề ập đến với cô.

"Là lỗi của mẹ." Mẹ Giang nhìn Giang Lê Thanh: "Bây giờ con đã về nhà, mẹ chỉ mong con sau này bình an vô sự."

Khoảnh khắc bà ta nhìn sang, Giang Lê Thanh dời mắt đi, lấy lại sự bình tĩnh.

Giang Lê Thanh tin rằng, lúc bà ta đưa cô đến công viên giải trí, chắc chắn là yêu cô, yêu cô như cách những người mẹ trên thế gian yêu con của mình; cũng tin rằng trong những ngày cô bị mất tích, bà ta đã khóc hết nước mắt, khó có thể ngủ được.

Nhưng tất cả những điều này, cuối cùng lại gửi gắm cho một đứa trẻ khác.

Chút tình yêu đó, cuối cùng cũng bị sự tự trách xóa sạch.

Ánh đèn sân khấu chiếu sáng trên đỉnh đầu, trắng sáng đến chói mắt.

Giang Ngạn Thanh im lặng, nhẹ nhàng nắm tay cô, như để an ủi.

Giang Lê Thanh hoàn hồn, khéo léo kéo giãn khoảng cách, thể hiện sự kháng cự và xa cách của mình.

Giang Ngạn Thanh cũng không để ý, tuyên cha với mọi người…

"Hoan nghênh em gái tôi trở về nhà."

Tiếng vỗ tay vang dội bên dưới, không ít người bị cảm động bởi tình cảm của gia đình này, tự nhiên cũng quên mất đứa con khác của nhà họ Giang - Giang Nặc Nặc.

Tiệc vẫn tiếp tục diễn ra.

Dưới sự dạy bảo của bà Triệu, Giang Lê Thanh đã thuận lợi làm quen với không ít người nổi tiếng và quyền quý ở Bắc Kinh, còn quen biết được một vài chuyên gia nghiên cứu khoa học.

Giang Lê Thanh lưu lại thông tin liên lạc của những người đó xong lại đi nhận quà của những người khác.

Mỗi người đến đều giới thiệu một lần rồi lại xã giao vài câu, lặp đi lặp lại như vậy cũng khiến người ta mệt mỏi không ít.

Giang Lê Thanh đang muốn tìm cớ để trốn đi thì thấy La quản gia đi về phía này.

Mắt cô sáng lên, tiễn người khách cuối cùng xong, Giang Lê Thanh chủ động đón tiếp ông ấy.

"Chú La, chú cũng đến ạ."

La quản gia cười tủm tỉm: "Tôi đến cùng thiếu gia, tiếc là tiên sinh đang đi công tác ở ngoài nên không thể đến dự.”

Nhắc đến Hoắc Bạch, Giang Lê Thanh khẽ bĩu môi.

Nhìn thấy biểu cảm của cô, ý cười trong mắt La quản gia càng sâu, ông ấy vẫy tay gọi trợ lý quản gia phía sau đến, sau đó đưa chiếc hộp màu đen được gói tinh xảo cho cô: "Đây là món quà mà tiên sinh dặn tôi tặng cho Giang tiểu thư, ngài ấy còn nói, hy vọng tiểu thư có thể tiến tới một thế giới rộng lớn hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play