Con số khổng lồ này khiến Giang Lê Thanh hít một hơi, sau khi hoàn hồn lại thì nghiến răng nghiến lợi, cũng chẳng trách lão già Giang Hoài Đức không chịu nhả ra chút lợi lộc nào, ba mươi triệu quả thực có thể lấy đi nửa cái mạng của ông ta. Nghĩ đến đây, trong lòng cô cười lạnh, may mà cô đã cẩn thận, nếu không thật sự bị lão già đó dùng vài trăm triệu để cho qua rồi.
Hợp đồng đã ký, trái tim vốn đang lơ lửng cũng cuối cùng được buông xuống.
Giang Lê Thanh suy nghĩ, tuần trước mẹ Giang đã cùng Giang Nặc Nặc ra ngoài ở, hiện tại đang tức giận, cũng không thể trở về ngay được.
Dù mẹ Giang sống với Giang Nặc Nặc thế nào, điều tiếp theo cô phải làm chính là tìm cách lấy được bằng chứng Giang Hoài Đức ngoại tình. Nhưng chuyện này không thể vội vàng, cho dù cô thật sự tìm được bằng chứng xác thực thì cũng phải đợi sau khi Giang Ngạn Thanh thi đại học xong mới tung ra.
Sau khi bê bối bị phơi bày, Giang Ngạn Thanh rũ bỏ thân phận học sinh trung học mới có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản vị trí của Giang Hoài Đức.
Hiện tại Giang Ngạn Thanh thiên vị cô, chỉ có anh ta lên nắm quyền, Giang Lê Thanh mới có thể danh chính ngôn thuận nhận được nhiều hơn, sau đó toàn tâm toàn ý phấn đấu vì ước mơ của mình.
Con đường phía trước tươi sáng, trong nháy mắt, cô nhìn thấy tương lai có vô hạn hy vọng đang chờ mình.
Nghĩ đến ngày kia là tiệc mừng mà nhà họ Giang tổ chức cho cô, Hoắc Nghiên là người có công lớn trong chuyện này, thế nào cũng không thể bỏ sót anh.
Giang Lê Thanh suy nghĩ một hồi, chú ý đến bảng điểm trên bàn.
Nghĩ ngợi một chút, cô chụp một tấm ảnh gửi cho Hoắc Nghiên.
[Giang Lê Thanh: Chú, tôi thi được top hai mươi của lớp (hình ảnh).]
Từ vị trí bét bảng lên đến vị trí thứ hai mươi, đều nhờ công cụ đắc lực Tô Húc.
Hoắc Nghiên có vẻ rất quan tâm đến thành tích học tập của cô, nếu nhìn thấy cô tiến bộ trong học tập, khả năng cao cũng sẽ vui vẻ.
Kết quả là tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, mãi đến khi trời tối vẫn bặt vô âm tín.
Giang Lê Thanh không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp gửi một câu: [Ngày kia là tiệc của tôi, chú đến tham dự nhé? Tôi muốn đích thân cảm ơn chú.]
Giao diện trò chuyện vẫn dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của cô, chữ màu xanh lá nổi bật, phản chiếu khuôn mặt chờ đợi tha thiết của cô, ít nhiều có chút ngượng ngùng vì sự lạnh nhạt.
Giang Lê Thanh gãi gãi mặt, quyết định tìm sự trợ giúp bên ngoài: “Hệ thống, anh ta không phải là đã chết rồi chứ?”
Hệ thống: [Chưa đến lúc đâu.]
Giang Lê Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Cốt truyện của cô vẫn chưa đi đến hồi kết, dù anh có thật sự phải chết thì cũng không thể chết ngay bây giờ được.
Vậy thì thật kỳ lạ.
Hoắc Nghiên chưa bao giờ để cô phải thất vọng, nếu không phải chết, nhưng mà lâu như vậy không trả lời tin nhắn... là đi hẹn hò sao?
Hệ thống thấy suy nghĩ của cô có dấu hiệu đi hơi xa, vội vàng đứng ra giải thích giúp Hoắc Nghiên: [Tác giả để mở đường cho tương lai của Hoắc Bạch nên trong nguyên tác đã thiết lập anh ta thành công cụ kiếm tiền thuần túy, vì vậy... chú Hoắc chưa từng hẹn hò.]
Thấy hệ thống nói vậy, Giang Lê Thanh lập tức phấn khích: “Nói như vậy thì tác giả đã thiết lập anh ta là người lãnh cảm à?” Cô lắc đầu cảm thán một câu: “Chậc, đáng thương quá…”
Một người cao lớn như vậy, kết quả là phần cần cứng lại không ổn.
Thật đáng thương.
Hệ thống im lặng một hồi: [Tóm lại là... giữa tháng mười sẽ có buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, anh ta phải đi họp khắp nơi trên thế giới, nửa năm tới cô sẽ không liên lạc được với anh ta đâu.]
"Ồ." Giang Lê Thanh không quan tâm, tác giả để anh trở thành công cụ của Hoắc Bạch nhưng đối với cô, Hoắc Nghiên cũng là công cụ của cô, có năng lực lại dễ lợi dụng, bây giờ đã dùng xong, anh ở đâu làm gì thì đương nhiên không liên quan đến cô, tuy nhiên...
Giang Lê Thanh nghiêm túc nói: "Trước khi anh ta chết, mày nhất định phải nói với tao."
Gặp hay không gặp không quan trọng nhưng người này chắc chắn không được chết.
Hệ thống nhanh chóng đồng ý, Giang Lê Thanh nghe xong cũng yên tâm, chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt.
Tuần này cô không định về nhà, cả ký túc xá chỉ có một mình cô ở.
Vì những vấn đề về hợp đồng, ban đầu Giang Lê Thanh định về nhà nhưng khi bà Triệu nghe nói cô định tổ chức tiệc, liền đề nghị ngày mai đến trường đón cô đi đo may trang phục, làm tóc,... Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không về nữa.
Giang Lê Thanh vừa bước vào phòng tắm, ngay sau đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
[Ting.]
[Bạn có nhiệm vụ chính mới, vui lòng xác nhận - Vui lòng đến sân bóng rổ ngoài trường, kích hoạt cốt truyện: Nam chính, nam phụ đối đầu gay gắt. (tiến độ cốt truyện: 50%) (đang tiến hành)]
Năm mươi phần trăm ư?!!
Giang Lê Thanh ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó là niềm vui sướng vô cùng.
Năm mươi phần trăm, tức là cốt truyện chính đã đi được một nửa rồi!!!
Hệ thống: [Vâng, ký chủ, cô đã hoàn thành thành công nửa đầu cốt truyện, tiếp theo là cốt truyện ngược tâm, mong cô thể hiện thật tốt.]
Giang Lê Thanh nheo mắt: “Cốt truyện đã đi được một nửa, không có phần thưởng gì sao?”
Hệ thống: [Tất nhiên là có nhưng phải đợi ký chủ hoàn thành xong rồi mới nói.]
Ồ, dữ liệu này còn học cách chơi trò đố chữ nữa.
Cô không chậm trễ, buộc lại mái tóc xõa thành một đuôi ngựa nhỏ, sau đó mặc đại một bộ quần áo rồi đi ra ngoài.
Giang Lê Thanh không có ấn tượng gì về đoạn cốt truyện này, hệ thống tốt bụng truyền vào đầu cô một đoạn tóm tắt, Giang Lê Thanh mới hiểu sơ qua.
Đại khái là chuyện Tô Húc theo đuổi Giang Lê Thanh bị Hoắc Bạch biết được, hai người đánh nhau, sau đó Hoắc Bạch ghen tuông mù quáng, đuổi theo Giang Lê Thanh và… cưỡng hôn cô.
Cưỡng hôn…
Cưỡng hôn!!!
Giang Lê Thanh trợn tròn mắt: [Mày… mày đừng nói với tao là phải hôn nhé?]
Hệ thống: [Đúng thế.]
Đúng cái đầu mày ấy!
Để cô và Hoắc Bạch hôn nhau, còn không bằng để cô về hôn heo Tiểu Giang cho rồi!
Trời ạ, cô muốn đồng quy vu tận cùng thế giới này!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT