Một giờ sau khi Giang Lê Thanh và Tô Húc chia tay, cô đăng một status chỉ có anh ta xem được.

[Đây là ngày vui vẻ nhất từ khi sinh ra.]

Sau khi đăng xong, cô lật đống đề mà Tô Húc đã phân loại ra.

Không thể không nói, tên nhóc này đúng là có chút đầu óc, sắp xếp đâu ra đấy, ngay ngắn dễ hiểu, vài đoạn quan trọng còn dùng bút nhớ đánh dấu nữa.

Trừ nhân phẩm tệ ra, không có chỗ nào để chê trách.

Giang Lê Thanh trải sách vở ra, cúi đầu làm bài tập.

Khi sắp làm xong, tiếng gõ cửa vang lên.

Giang Ngạn Thanh đẩy cửa ra.

Giang Lê Thanh quay đầu lườm anh ta: “Có việc gì?”

Giang Ngạn Thanh không bước vào, hai tay anh ta đút túi, nhìn vào sách bài tập trên bàn, sau đó lại nhìn Giang Lê Thanh.

Giang Ngạn Thanh cũng không vòng vo, anh ta trực tiếp hỏi: “Anh nghe nói em và Tô Húc của trường trung học số 1 đang quen nhau?”

Giang Lê Thanh không ngẩng đầu lên, lười nhác đáp: “Chơi đùa mà thôi.”

Nếu là vậy thì Giang Ngạn Thanh cũng không góp ý gì nữa.

Anh ta không có hảo cảm với Tô Húc, ngoài trí thông minh ra thì nhân phẩm Tô Húc chẳng ra làm sao cả, thay bạn gái như thay áo, rượu bia thuốc lá đều dính cả.

Cũng đáng ghét như Hoắc Bạch.

“Vậy thì tốt.” Trước khi đi, hình như Giang Ngạn Thanh nghĩ ra gì đó, anh ta dừng bước lại: “Hợp đồng của em sắp làm xong rồi, ngày mai cha sẽ dẫn luật sư công chứng đến, em nhớ chuẩn bị sẵn sàng.”

Giang Lê Thanh dừng bút, khẽ đáp: “Ừm.”

Anh ta rời đi, phòng ngủ quay lại trạng thái yên tĩnh, Giang Lê Thanh tiếp tục làm bài.

Hệ thống: [Kí chủ, cô thật sự đang chơi đùa với nam hai à?]

Câu hỏi này rất hay.

Giang Lê Thanh cười một tiếng: “Trong cốt truyện, không phải vì cá cược mà nam hai theo đuổi nữ chính sao? Rõ ràng tao chỉ đang thuận theo cốt truyện mà thôi.”

Hệ thống nghẹn họng không trả lời được.

Nói như vậy cũng đúng, điều khác nhau là nữ chính trong nguyên tác vô cùng cảm kích, thậm chí còn rung động trước anh ta.

Đương nhiên, sau khi biết được sự thật cũng bị tổn thương sâu sắc.

Đổi thành Giang Lê Thanh, cô chỉ tiếp nhận sự nịnh nọt của Tô Húc, không có nghĩa là tiếp nhận bản thân anh ta.

Nói cách khác, cô chỉ coi Tô Húc là người công cụ.

Sau khi làm xong toán và vật lý, cô còn vài môn phụ cần học.

Nhưng nghĩ đến ngày mai phải ứng phó với cha Giang, Giang Lê Thanh lập tức cảm thấy lười biếng.

Nhìn đồng hồ, thấy giờ này Tô Húc đã về đến nhà, cô thuận tay gửi tin nhắn hỏi thăm.

Fan cứng của thần tài: “Về nhà chưa? Tôi rất lo cho anh…”

Hừ.

Khó trách Giang Nặc Nặc thích giả vờ yếu đuối, không thể không nói, chiêu này đối phó với mấy tên cặn bã đúng là rất có tác dụng.

Tô Húc vừa về đến cửa.

Cả đoạn đường này khiến anh ta mệt bở hơi tai, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng khi thấy Giang Lê Thanh vừa gửi tin nhắn vừa đăng status, anh ta lại cảm thấy rất xứng đáng.

Trước kia anh ta cũng đối xử với bạn gái rất tốt, mua chiếc túi xách, tặng vài bó hoa, người ta đã yêu anh ta đến chết đi sống lại.

Bây giờ, Giang Lê Thanh càng dễ dụ hơn, không cần dùng vật chất, chỉ dựa vào thể lực đã đủ làm tim cô loạn nhịp rồi.

Vợ chưa cưới của Hoắc Bạch đúng là rất dễ theo đuổi.

Tô Húc nhấc cánh tay run rẩy lên: “Về rồi, em đang làm gì thế?”

Hai mắt Giang Lê Thanh sáng lên, cô lấy một chiếc urgo trong ngăn kéo ra, dán vào ngón tay cầm bút, đặt tay trên bàn học, sau đó chụp lại đống sách trên bàn, “vô tình” để lộ ra ngón tay “bị thương”.

“Làm bài tập, nhiều bài quá.”

Tô Húc: “Tay em bị sao vậy?”

Fan cứng của thần tài: “Có lẽ là lúc về quẹt vào đâu đó bị thương, không sao đâu, anh cứ nghỉ ngơi đi.”

Những lời này rất dễ khiến Tô Húc liên tưởng tới cảnh cô giúp anh ta đẩy xe.

Anh ta nhíu mày: “Bị thương thì đừng làm bài nữa, em gửi bài tập của em qua đây, anh làm giúp em, thứ hai anh đưa tới cửa trường học cho.”

Fan cứng của thần tài: “Hình như làm vậy không hay đâu…”

Tô Húc: “Đừng sợ, anh bắt chước chữ người khác rất giỏi, giáo viên không phát hiện được đâu.”

Sau khi Giang Lê Thanh từ chối hai lần, cô thuận tay gửi bài tập qua.

Không chỉ là môn văn, Tô Húc còn nhận thầu tất cả mấy môn còn lại.

Giang Lê Thanh vẫn chưa hài lòng, cô vừa khen vừa nói vu vơ vài câu đã khiến Tô Húc đồng ý, làm thêm cả đề vật lý và tiếng anh giúp cô.

Điều này khiến Giang Lê Thanh vô cùng thỏa mãn.

Có học thần như Tô Húc giúp đỡ, nhất định kì sau cô có thể thi vào top 10, Thanh Hoa, Bắc Đại không còn là giấc mơ nữa.

Hệ thống chứng kiến tất cả: [...]

Nó xác định, đây là người công cụ.

Chuyên làm công miễn phí, phục vụ cho việc thi đại học của cô.

Sau khi nói chuyện với người công cụ xong, cô cũng không quên lợi dụng chú nhỏ.

Cô gửi ảnh bài tập toán vừa làm cho Hoắc Nghiên: “Chú nhỏ, lần này tôi không làm sai nữa chứ?”

[Hoắc Nghiên đã chuyển khoảng cho bạn 5 vạn với ghi chú: Thưởng tiến bộ.]

Giang Lê Thanh nhíu mày, ông chú này đúng là thần tài, vừa thích phát tiền vừa không cằn nhằn.

Cô thu tiền, cũng chuyển cho Hoắc Nghiên hai vạn.

Fan cứng của thần tài: “Chi phí gửi nuôi heo Tiểu Giang.”

Hoắc Nghiên đang thảo luận với chuyên gia xem nên nói chuyện với thú cưng như thế nào.

Anh học rất nghiêm túc, một lúc lâu sau mới nhìn thấy tin nhắn này.

Hoắc Nghiên cầm di động đứng trong viện, tiện thể nhìn con heo đang vui đùa trên bãi cỏ.

Khóe môi khẽ nở nụ cười.

Hoắc Nghiên: “Bằng này e là chưa đủ.”

Hai vạn cũng chỉ đủ tiền lương nửa tháng của nhân viên điều dưỡng.

Fan cứng của thần tài: “...”

Hoắc Nghiên: “Trêu cháu tí thôi.”

Anh không muốn để bạn học Giang thấy khó xử, bèn thu số tiền nhỏ nhặt kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play