Triệu Kiến Minh sao có thể chịu thua một thằng nghèo kiết xác, không những không đi, còn tiếp tục hỏi: "Cố Nghiên, tôi cho cô một cơ hội nữa, rốt cuộc cô muốn chọn ai?"
Sau khi nói xong liền hung ác nhìn chằm chằm vào Cố Nghiên, loại ánh mắt này của hắn khiến Cố Nghiên sợ hãi và ghê tởm từ tận xương cốt.
Đây là biểu hiện mỗi khi hắn lên cơn muốn bạo hành cô. Cố Nghiên vô thức nghiêng người về phía Trình Kính Tùng, giọng nói không chút do dự: "Trình Kính Tùng! Trình Kính Tùng! Vẫn là Trình Kính Tùng!"
Đừng nói là chỉ một lần, cho dù lại cho cô thêm một ngàn lẻ một cơ hội, cô sẽ luôn chọn Trình Kính Tùng.
Hắn thậm chí không thể sánh được với da gót chân của Trình Kính Tùng.
“Sao cô dám chứ hả!”
Một lần nữa bị cô dứt khoát từ chối, bị đả kích khiến hai mắt Triệu Kiến Minh long lên sòng sọc, ngón tay nắm chặt thành quyền, tựa như lúc nào cũng đều có thể lập tức xông lên gϊếŧ Cố Nghiên.
Thằng súc vật này là vậy, mỗi khi gặp phải chuyện không như ý mình, hắn đều nổi cơn tam bành. Không có vợ thì hành hạ động vật để trút giận, có vợ rồi thì trút giận bằng cách đánh đập vợ.
Nếu có thể, Cố Nghiên thực sự ước rằng hắn sẽ mất kiểm soát ngay bây giờ, để gia đình hắn mang tai tiếng, để đời này hắn không thể làm hại bất kỳ người phụ nữ nào được nữa.
"Anh hung dữ như vậy làm gì?"
Trình Kính Tùng sợ đối phương sẽ thực sự làm Nghiên Nghiên bị thương nên lập tức đứng chắn trước mặt cô, nắm chặt nắm đấm, nhìn hắn chằm chằm.
Ai quen biết anh thì đều biết thằng nhóc này tay chân gân guốc, nhấc tảng đá cả trăm ký lên núi khỏe đến mức chẳng thở dốc, chứ đừng nói là lúc đánh nhau sẽ lợi hại nhường nào.
Ngay khi Cố Nghiên ngẩng đầu lên, cô liền thấy người đàn ông giống như một ngọn núi cao chót vót, che mưa chắn gió cho cô, với khuôn mặt hung dữ cực kì.
Quả nhiên là một người có thể vì cô mà trao cả tính mạng mình, tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu một chút uất ức nào.
Chóp mũi Cố Nghiên chua xót, thiếu chút nữa lại khóc. Một người đàn ông như vậy, sao có thể không xứng để trao thân gửi phận?
"Liên quan gì đến mày?" Triệu Kiến Minh là thằng khốn ỷ mạnh hϊếp yếu nhưng lại sợ kẻ mạnh hơn, đừng nhìn hắn dám đối đầu với Cố Nghiên, nhưng khi hắn đối mặt với một Trình Kính Tùng cao lớn vạm vỡ, phần lớn sự kiêu ngạo của hắn lập tức biến mất.
Mẹ Triệu đương nhiên không thể để cho hắn mất khống chế ở nơi đông người, liền nhào tới, dùng giọng điệu dịu dàng dỗ ngọt hắn nói: “Kiến Minh ngoan nào, đừng tức giận, cô ta chỉ là một con điếm rẻ tiền, không biết tốt xấu, thứ tốt không biết hưởng cứ chọn thứ bỏ đi."
"Đi thôi, ngày khác nhất định sẽ tìm cho con một cô vợ tốt hơn ả gấp ngàn lần."
Cố Nghiên chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của bọn họ, cô ta thật sự cho rằng mình báu lắm sao ?
“…Mẹ, mẹ nói đúng, cô ta chẳng qua chỉ là một con điếm rẻ tiền.” Triệu Kiến Minh nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù không muốn bỏ qua, nhưng hắn đã bị từ chối trước đông người nhiều lần, không thể giữ thể diện, vì vậy hắn chỉ có thể rời đi với mẹ Triệu.
"Này, chị Triệu, đừng đi, con nhỏ này này nhất định là sốt cao mê sảng nói bậy, còn nhỏ thì biết cái gì? Tôi là mẹ nó, chuyện hôn sự này tôi sẽ thay nó quyết định là được, mọi người đừng để ý lời nó nói."