Cố Đại Bảo nghe nói về chuyện này khi cậu ta đang đào trứng chim với bạn bè của mình, và cậu ta đã sợ hãi đến mức nhanh chóng chạy lại xem liệu đó có phải là sự thật hay không.

“Chuyện này là thật sao?” cậu ta to tiếng hỏi lại lần nữa.

“Đúng, là thật!” Nhìn thấy cậu ta, trong lòng Cố Nghiên ban đầu bình tĩnh một lần nữa khơi dậy sự thù hận.

Từ nhỏ đến lớn sống dưới sự tẩy não của mẹ Cố, cô không biết bà ta đã đối tốt với người em trai này đến mức nào, nhưng thứ gì tốt người đầu tiên nghĩ đến chính là em trai.

Hai năm trước cùng nhau lên núi hái rau rừng, cậu ta không cẩn thận ngã xuống, cô chính là người không màn sống chết lao đến cứu cậu ta.

Kết quả đương nhiên là cậu ta an toàn, nhưng cô lại bị gãy tay.

Nhưng dù vậy, gia đình vẫn gọi cô là đứa xui xẻo, nói rằng cô suýt gϊếŧ chết em trai mình.
Thật nực cười, không phải nàng cầu xin cậu ta lên núi, chẳng phải cậu ta ham chơi đòi đi theo sao.

Sau này khi gả đi, ngoài sự hèn nhát ra, còn muốn đổi tiền sính lễ với em trai, sau đó để giữ công việc của cậu ta ở nhà máy thực phẩm, đã chịu đựng sự sỉ nhục và tiếp tục cuộc hôn nhân đầy trắc trở này.

Sau đó, cậu ta ghen tị với sự phát đạt của quầy hàng lẩu cay nên đã tỏ vẻ đáng thương trước mặt cô, cầu xin cô giao lại quyền kinh doanh của của quầy hàng, còn hứa với cô, chị, chỉ cần chị giao lại quầy hàng lẩu cay cho em, em sẽ giúp chọ làm đơn ly hôn.

Cô cả tin, dại dột giao quầy hàng lẩu cay cho cậu ta và em dâu, không giữ lại chút dạy dỗ nào cho bọn họ.

Đáng tiếc, dù sao cũng là cừu vào hang cọp, bị lừa đến cặn bã cũng không còn sót.

Cuối cùng, đừng nói là giúp cô ly hôn, cậu ta còn coi thường mạng sống của cô.


Khi đó, cô bị Triệu Kiến Minh bán vào sòng bạc, chỉ cần ba mươi vạn là có thể cứu cô, nhưng người em trai tốt của cô lại lạnh lùng nói: Cố Nghiên, dù sao bọn họ cũng không dám lấy mạng chị, bọn họ chỉ bán chị sang Thượng Hải mà thôi, chị xinh đẹp như vậy, nói không trừng còn có thể kiếm được món tiền, tại sao chúng tôi phải tốn tiền để chuộc chị.

Khi đó, vì lười biếng, cậu ta đã bán quầy hàng lẩu cay và bí quyết gia truyền với giá bèo bọt là bốn mươi vạn, nhưng cậu ta lại không muốn cứu cô khi đang cầm số tiền lẽ ra phải thuộc về cô.

Ba mẹ cô cũng vậy.

May mà cô khổ sở cầu xin ông chủ sòng bạc, mới có cơ hội!

Nhưng họ thì sao, lại chà đạp lên tính mạng và nhân phẩm của cô như thế này.
Ngay cả những kẻ ngoài vòng pháp luật như ông trùm sòng bạc lúc bấy giờ cũng phải than thở rằng cô thật bất hạnh khi gặp phải một gia đình và người chồng như vậy.

Chính sự tàn ác của bọn họ đã gián tiếp khiến Trình Kính Tùng phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Sau khi Trình Kính Tùng biết chuyện này, anh đã bán nhà máy sửa chữa đang phát đạt và lấy ba mươi vạn nhân dân tệ để cứu cô.

Kết quả, khi cô sắp bị bức ép, trong lúc ẩu đả, anh bị đâm chết, trúng vào tim, máu chảy như bể nước, nhỏ giọt khắp nơi.

Trời đất ngay lập tức trở nên yên tĩnh, anh ngã vào vòng tay của cô, nở nụ cười rồi qua đời.

Thấy sự việc trở nên nghiêm trọng, đám lưu manh cũng không thèm bán cô nữa, vừa xuống thuyền đã định bỏ chạy, may mắn là cuối cùng cả đám lưu manh đều bị bắt và bị kết án tử hình.

Nhưng Trình Kính Tùng đã không bao giờ quay lại...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play